Mẫu Nghi Thiên Hạ: Tứ Quốc Tranh Thê

Chương 19: Minh Thương Dễ Tránh, Ám Tiễn Khó Phòng




Yến hội kết thúc trong tiếng cười nói của mọi người, Thanh Ngọc Linh cũng từ từ tỉnh lại. Nàng ta khóc oà lên, nhào vào lòng Minh Nguyệt kể tội đại tỷ:
“ Mẹ, nữ nhi không còn mặt mũi nào mà nhìn người nữa, thà chết cho xong.”
Nhưng thực ra trong lòng nàng ta nào muốn kết thúc sinh mạng, chỉ là muốn mẫu thân dạy dỗ Thanh Ngọc Nghi mà thôi.
Minh Nguyệt phu nhân liền vỗ về an ủi:
“ Linh Nhi ngoan, không có việc gì đâu mà, cũng không phải lỗi của con. Tại nha đầu Thanh Ngọc Nghi không biết điều, khuỷu tay hướng ra ngoài kia.”
Thanh Ngọc Linh biết mục đích đã đạt được, không nói nhiều thêm nữa, chỉ giả vờ nghẹn ngào trong lòng Minh Nguyệt phu nhân, nở nụ cười nham hiểm.
Tiệc tàn, hoàng thượng cùng các vị vương công quý tộc, quan lớn đều đã ra về, đoàn người Tướng phủ cũng đứng dậy rời đi.
Minh Nguyệt phu nhân ngầm ra hiệu cho Thanh Ngọc Nghi đi theo bà đến một chỗ trống trải gần Ngự hoa viên, Thanh Ngọc Nghi mở lời trước:
“Không biết mẫu thân...”
“Bốp”, chưa kịp nói hết câu, một cát tát vang dội giáng thẳng xuống gương mặt thẫn thờ của Thanh Ngọc Nghi. Người phụ nhân trước mắt nàng thì bày ra vẻ mặt vô cùng chán ghét, tức giận.
“Tại sao?” Hai tiếng nghẹn trong cổ Thanh Ngọc Nghi thốt ra đầy khó nhọc.
“ Ngươi còn hỏi ta tại sao ư? Hôm nay ngươi làm tổn hại thân muội, hạ nhục Linh Nhi, làm mất mặt cả Tướng phủ còn không đủ lí do để ta dạy dỗ? Cái tát này tính ra còn rất nhẹ đấy!” Phụ nhân cay nghiệt trả lời.
Một tay ôm lấy bên má đang sưng vù, đau rát, Thanh Ngọc Nghi chua chát bật cười thành tiếng.
“ Ngươi còn dám cười?” Minh Nguyệt phu nhân giơ tay tát vào bên má còn lại của nàng khiến một dòng máu đỏ trào ra khoé miệng, đỏ đến thật chói mắt.
“ Tại sao con lại không được cười ạ? Xin hỏi mẫu thân đại nhân, nữ nhi cũng là con gái ruột của người, Ngọc Linh cần mặt mũi, danh tiếng, chẳng lẽ con thì không? Người dung túng nhị muội, trơ mắt để con bị làm khó, bị chê cười. Hãm hại người nhà ư? Nực cười! Thế trước đó, là ai đẩy tam muội xuống hồ, độc ác, nghen ghét? Là Linh Nhi mà người yêu thương đấy!”
Minh Nguyệt phu nhân vẫn lạnh lùng:
“ Dù như vậy, Linh Nhi vẫn là muội muội ruột của ngươi, ngươi phải tha thứ, nhường nhịn con bé!”
“ Nhường nhịn? Từ nhỏ đến lớn có khi nào con tính toán với con bé? Cứ như vậy, con có khi phải lấy cả tính mạng ra nhường nhịn mất.” Nàng nhìn thẳng vào mắt mẫu thân mình.
“Ngươi...”
“ Con làm sao? Con tự nhận mình chưa bao giờ làm chuyện gì hổ thẹn, có lỗi với lương tâm, với mẫu thân. Ngược lại, là người đó! Linh Nhi của người là lá ngọc cành vàng để người nâng niu, còn con là rơm là rác để cho mọi người chà đạp ạ? Mẫu thân, nhiều lúc con tự hỏi, trái tim người làm từ sắt đá hay con vốn không phải con ruột của người?”
Minh Nguyệt phu nhân hai tay run rẩy, né tránh câu hỏi của nàng. Trước khi rời đi chỉ bỏ lại một câu:
“ Ngươi quá làm càn, thiếu dạy dỗ. Nếu ngươi còn dám làm tổn thương thân muội một lần nữa, đừng trách ta ra tay ác độc.”
Thanh Ngọc Nghi quỳ sụp xuống, bao uất ức hoá thành hai dòng nước mắt lăn dài trên má, thì thào nói: “ Người có bao giờ để ý, dạy dỗ ta đâu?”
Thanh Ngọc Nghi cảm nhận một cơn đau thắt từ trái tim của mình, bao bất công mà nguyên chủ phải chịu nhiều năm qua như truyền toàn bộ sang nàng vậy. Đau, thực sự rất đau lòng!
Nàng chỉ biết im lặng rơi nước mắt.
Không ngờ, từ sau bụi cây xuất hiện một người. Hắn tiến đến chỗ nàng, chìa ra một chiếc khăn gấm.
Nàng ngước mắt lên, kinh ngạc không thôi vì nàng nhìn thấy...Thượng Quan Huyên, hắn đang từ từ ngồi xuống nhìn nàng. Thanh Ngọc Nghi chưa thích ứng kịp, chỉ tròn mắt nhìn, mấy giọt nước mắt còn đọng trên gò má. Tam vương gia dùng khăn nhẹ lau nước mắt cho nàng, vô cùng ôn nhu, săn sóc.
Khi tỉnh táo lại, Thanh Ngọc Nghi vội vàng cụp mắt, lấy chiếc khăn trên tay hắn tự mình lau.
Gương mặt Thượng Quan Huyên vô cùng dịu dàng, ánh mắt như có sóng nước mênh mang có thể nhấn chìm bất cứ cô nương nào trong đó. Thế nhưng trên mặt Thanh Ngọc Nghi ngoài cảm kích thì không có biểu cảm gì khác, nàng tạ ơn hắn rồi đi khỏi ngay lập tức.
Tam vương gia không có lên tiếng, chỉ nhìn theo bước đi của nàng.
Ngoài Tam vương gia, còn có hai người khác chứng kiến sự việc trên. Một là Thượng Quan Tử Phong lén lút đi theo, còn lại là Thanh Ngọc Linh đến xem cho hả giận. Cả hai sau việc này đều có tính toán, riêng Thanh Ngọc Linh hạ một quyết tâm lớn: diệt cỏ tận gốc.