Mẫu Nghi Thiên Hạ: Tứ Quốc Tranh Thê

Chương 18: Cung Yến (4): Gậy Ông Đập Lưng Ông




Rơi vào tình cảnh khó xử như vậy, Thanh Ngọc Nghi muốn tiến không được, muốn lùi lại càng không xong. Nàng không phải là nữ chính trong mấy tiểu thuyết ngôn tình huyền huyễn, có năng lực thông thiên để làm được mọi thứ. Cầm, kì, thi, họa, nàng món nào cũng chẳng tinh thông, lấy gì mà hiến nghệ. Thanh Ngọc Linh đáng chết này, đúng là chỉ sợ đời không loạn!
Thấy vẻ túng quẫn của Thanh Ngọc Nghi, đám đông quần chúng cũng bàn tán rôm rả:
“ Ta có nghe nhầm không vậy, đại tiểu thư phế vật có ngày đòi thể hiện tài năng? Ta sẽ chống mắt lên xem nàng ta định diễn cái gì”, một tiểu thư che khăn thì thầm với người ngồi bên cạnh.
“ Lần này thì hay rồi đây. Đại tiểu thư đích thân thi triển tài nghệ. Ta đoán, nàng ta sẽ bị cười cho muốn đào hố mà chui thẳng xuống. Ha ha”, tiếng cười chế giễu của một vị công tử con nhà quan vang lên, thể hiện hầu hết suy nghĩ của mọi người ở đây. Chỉ có Thanh tướng quân với vẻ mặt lo lắng, Thượng Quan Tử Phong ánh mắt sáng rực, Tam vương gia mong chờ cùng Thanh Ngọc Linh vui vẻ vì ý đồ xấu đã đạt được.
“Thanh Ngọc Linh ta đã nói rồi mà, đại tỷ của ta, ngươi mãi mãi vô dụng như vậy, chỉ có thể ngước mắt nhìn ta mà thôi”, trong lòng nhị tiểu thư thầm đắc ý.
Lúc này, Thanh tướng quân vội vã giải vây: “ Bẩm hoàng thượng, Ngọc Nghi bệnh nặng mới khỏi, tài nghệ lại không tinh nên hôm nay làm lỡ nhã hứng của mọi người, vi thần xin chắp tay tạ lỗi ạ.”
Thanh Ngọc Nghi thở phào, chỉ có cha là thương nàng nhất mà thôi.
Thế nhưng nhị muội như con đỉa bám mãi không thôi, nàng ta thâm ý nói: “ Phụ thân, đại tỷ đã chuẩn bị mất bao thời gian và công sức, ngóng trông yến hội từng ngày, tỷ tỷ chắc chắn đang muốn hiến nghệ, phải không?”
Phải cái con khỉ ấy, lời nói của ngươi mềm mại mà từng chữ đều dồn người ta vào chỗ khó, đủ độc ác!
Lúc này, vị thái tử gia của chúng ta cũng không chịu yên vị, còn bổ thêm một đao: “Thanh đại tiểu thư, bản thái tử ngưỡng mộ nàng đã lâu, không biết hôm nay có được chiêm ngưỡng phong thái ?”
Hộc máu, Thanh Ngọc Nghi như thấy có vị tanh tanh trào lên cổ họng. Sao hết người này đến người khác cứ chống đối ta vậy. Thái tử đã mở lời, nếu nàng từ chối sẽ là đại bất kính, không hiểu quy củ. Thôi được, đã đến nước này, ta chỉ có thể liều một phen. Nàng thong thả đứng lên, chắp tay thi lễ với mấy vị ngồi phía trên: “ Tiểu nữ tử tài thô học thiển, cầm kì thi họa đều hổ thẹn không bằng nhị muội. Hôm nay chỉ lấy chút tài mọn ra thể hiện, mong các vị đừng ghét bỏ. Tiểu nữ xin hoàng thượng chuẩn bị cho thần một vài dụng cụ ạ”
“Ân chuẩn”, tiếng Tây hoàng đầy dứt khoát vang lên.
“ Đa tạ hoàng thượng. Tiểu nữ cần chuẩn bị một bộ cung tên, mười quả táo và một bia bắn ạ.”
Ngay lập tức, những thứ nàng muốn được đưa đến trước đài biểu diễn. Thanh Ngọc Nghi lại nói tiếp:
“ Để trợ giúp cho tiểu nữ, xin mời nhị tiểu thư Thanh Ngọc Linh lên đài.”
Thanh Ngọc Linh bị nàng điểm danh thì chợt tái mặt, chần chừ bước đến.
Thanh Ngọc Nghi để ba quả táo lên đầu, lên hai vai nhị muội nhà mình, đám đông quần chúng nín thở theo dõi. Khi đại tiểu thư lùi về sau năm mét, giương cung về phía Thanh Ngọc Linh, mọi người đều ồ lên. Nhị tiểu thư sợ tái mặt, run rẩy cầu cứu Minh Nguyệt phu nhân. Quả nhiên, mẫu thân nàng lên tiếng: “Ngọc Nghi, đó là nhị muội con đấy. Nếu làm thương muội muội thì làm sao?”
“Nếu con đã tự tin đứng trước mặt mọi người, làm sao dám sơ sẩy được ạ. Vả lại, nhị muội còn ủng hộ con nhiệt tình cơ mà, phải không Ngọc Linh?”
Nhị tiểu thư nghiến răng nghiến lợi lấy lại bình tĩnh, gian nan gật đầu. Nàng ta là người châm ngòi, giờ không thể thoái thác được. Minh Nguyệt phu nhân trừng mắt, nắm chặt tay nhìn Thanh Ngọc Nghi, nhưng nàng vờ như không thấy.
Nàng chậm rãi đưa cung lên, kéo căng hết cỡ, một mũi tên xé gió vụt đi. Mấy nữ tử yếu tim thét chói tai, Thanh Ngọc Linh nhắm chặt mắt. Mũi tên cắm thẳng vào quả táo bên vai trái nhị tiểu thư. Nhanh như chớp, một mũi tên khác lao đến đâm nát quả táo bên vai phải. Tiếng vỗ tay vang trời hô lên từ đám nam nhân.
Dáng vẻ bắn cung của Thanh Ngọc Nghi cực mĩ, trong nhu có cương. Nét mặt nàng chăm chú, lạnh lùng nhưng rất bình thản, khi mũi tên bắn trúng, nàng chỉ nhếch môi cười nhẹ, thế nhưng cũng khiến đám công tử hút khí lạnh. Quá câu nhân!
Mũi tên thứ ba, nàng nhắm rất lâu, làm tâm lí Thanh Ngọc Linh chợt căng thẳng.
“Vút”, mũi tên cắm đúng quả táo trên đầu nàng ta, nhị tiểu thư hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất.
Thế nhưng Thanh Ngọc Nghi làm sao dễ dàng tha cho loại người đê tiện này như vậy. Nàng tiếp tục nâng Thanh Ngọc Linh đứng dậy, đặt một quả táo lên vai trái của nàng, phía sau là tấm bia có hồng tâm đỏ chói. Không chần chừ thêm nữa, nàng kéo cung bắn xuyên qua quả táo, mũi tên tiếp tục lao về phía bia, cắm thẳng hồng tâm. Lúc này, chính hoàng thượng cũng tán thưởng không ngớt. Tiếp theo nàng bắn liên tiếp hai mũi qua vai bên phải nữ tử trên đài, một mũi tên vẫn cắm thẳng hồng tâm, nhưng mũi còn lại cắm thẳng lên búi tóc Thanh Ngọc Linh khiến nàng ta trông thật buồn cười, như đang đội ổ gà. Thấy mũi tên bị lệch đích đang ở trên mái tóc của mình, Thanh Ngọc Linh liền lăn đùng ra, ngất xỉu.
Tiếng cười vang lên bốn phía, Thanh Ngọc Nghi vội lao đến, cuống quýt xin lỗi, thế nhưng ở một góc độ khó nhìn thấy nhất, nàng nở một nụ cười xấu xa. Nụ cười ấy vừa linh động lại pha chút trẻ con, Thượng Quan Tử Phong thấy tim liền lỡ mấy nhịp.
Minh Nguyệt phu nhân lệnh hạ nhân lên đỡ nhị tiểu thư về chỗ, Thanh Ngọc Nghi cũng kết thúc hiến nghệ, thành công! Tiện thể dạy cho nhị muội một bài học nhớ đời, cho nàng ta biết thế nào là gậy ông đập lưng ông, gieo gió gặt bão! Thanh Ngọc Nghi nàng tuyệt đối không dễ trêu chọc, lão hổ không tỏ uy lại để lũ chó tưởng thành Hello Kitty!