"Này, đừng giận anh nữa được không?"
Giọng Nhật Nam có chút mệt mỏi, thực sự không biết đã lỡ đắc tội gì với cô nương nhà bên. Mà tận mấy hôm nay rồi, Linh né Nam như né tà.
Ăn cơm còn không thèm ngồi đối diện, nhắn tin không trả lời. Đã ba ngày rồi, tin nhắn còn chưa có lời hồi đáp.
Sang đến rạng sáng ngày thứ tư. Nhật Nam chính thức bị block.
Con gái khó hiểu một thì Linh khó hiểu mười. Dẫu biết tính Linh có chút làm nũng, hay ỷ lại, giận dai. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thực sự không hiểu nguyên nhân từ đâu và sai từ chỗ nào mà mọi cuộc trò chuyện để cứu vãn tình hình nhưng dường như mọi thứ đều đi vào ngõ cụt.
Tâm tình dần trở nên bức bối, cho nên dù đã muộn vẫn phải kéo bằng được Linh ra ngoài nói chuyện.
Linh vẫn im lặng, Nhật Nam có phần áy náy. Cuối cùng vẫn là anh dịu giọng trước.
"Đừng giận nữa, giận mãi không mệt à. Giờ không thích cái gì phải nói ra. Im lặng thế ai hiểu nổi?"
Linh trừng mắt nhìn Nam. Cuối cùng cũng chịu mở lời, chỉ là giọng nói không thoải mái cho lắm.
"Em khó hiểu? Anh mới là đồ khó hiểu, anh tưởng đóng vai người câm mà thích à? Cũng khó chịu lắm chứ."
Càng về âm cuối giọng điệu Linh càng nhỏ dần đến nỗi Nam còn chẳng nghe rõ.
"Rồi anh sai, nhưng sai chỗ nào em phải nói chứ. Nói để người ta còn sửa, ngoan."
"Em chẳng ngoan, rõ ràng anh làm ra cái hành động đấy. Xong lại vờ như không có gì hệt như em là trò đùa của anh vậy. Anh có thể trêu em tùy ý cũng được nhưng đừng lôi tình cảm ra làm trò đùa, khó ngửi lắm."
Giọng Linh càng lúc càng lạc dần. Nam cũng bất ngờ vì đây là lần đầu tiên sau mấy ngày qua Linh chịu nói với anh nhiều đến như thế.
"Ai nói là anh trêu đùa em? Nếu anh làm em hiểu lầm, anh xin lỗi. Nhưng thực sự anh thể hiện như thế là chưa đủ hay sao?"
"Thể hiện cái con khỉ, nói một đằng làm một nẻo. Thể hiện cái gì anh nói tôi xem nào?". Ngừng lại một chút, Linh lại đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ vẫn được đeo ở vị trí cũ, có chút chua chát cất lời. "Anh chưa từng nói rõ ràng với em, nhưng bắt em phải hiểu những gì anh thể hiện, anh không nói thì làm sao em biết được. Hay là anh bắt em phải hiểu ngay cả việc anh nhận lời tỏ tình của người khác cũng là việc thường tình."
Nam có chút giật mình, thực sự không nghĩ đến cái khúc mắc trong mấy ngày nay lại trầm trọng đến như thế.
"Thực sự hôm đó anh hành động theo bản năng.Anh thực sự rất ghét khi biết thằng khác có tâm tư khác thường đối với em nên mới làm như thế. Nhưng anh thích em là thật, anh sợ nói ra em sẽ hoảng, với cả....anh biết em vẫn chưa sẵn sàng vì anh không chắc chắn em sẽ thích anh. Em cũng né tránh nụ hôn của anh đấy thôi. Còn việc tỏ tình anh không hề biết gì cả."
Linh lại im lặng, sự im lặng của nó khiến Nam dần trở nên sợ hãi.
"Anh...đã từng nghe em nói với bạn là em không thích anh. Nói chân thực hơn là em ghét anh, thú thật anh từ nhỏ đến lớn đều làm những điều khiến em bực mình, anh...anh thực sự chỉ muốn em quan tâm hơn đến anh một chút hơn cái danh nghĩa là bạn của anh trai em hoặc bạn của em chẳng hạn. Anh muốn trong tâm trí em có ấn tượng về anh, cân nhắc anh một chút. Không ngờ lại khiến em không thoải mái đến như vậy. Nếu em thực sự nghĩ anh là một đứa không ra gì thì biết làm sao được. Anh cũng hết cách."
Linh lẳng lặng nhìn nụ cười chua chát của Nam mà thấy trong lòng trào dâng chút cảm xúc chua xót. Thực sự chưa từng có cơ hội để ngồi lại nhìn về phía nhau một cách chân thật nhất, nói là ghét cay đắng anh thì cũng không phải, dù sao cũng là cùng nhau lớn lên nếu chỉ vì vài ba lời nói bông đùa cùng hành động trêu đùa quá khích mà ghét đến không nhìn mặt nhau thì cũng không phải.
Linh thực sự không nhỏ nhen đến như vậy.
Chỉ là Linh còn trẻ con quá, có chút bồng bột nông nổi lại vô tình làm tổn thương người khác.
"Em đã từng nghe được rằng...anh có người tỏ tình, và anh đồng ý rồi. Nên em mới nghĩ..."
"Nghĩ rằng anh làm như thế là trêu đùa tình cảm của em.?"
Linh cúi mặt nhẹ gật đầu.
"Ai tỏ tình cơ, em nói rõ ra xem nào."
"Thì...cái Thu bên A8 ấy, mọi người bảo nó tỏ tình với anh còn tặng anh Apple Watch màu đen nữa. Thì..."
"Cái này ấy hả?", Nam giơ tay phải trên cổ tay có đeo đồng hồ lên trước mặt hai người, " Ý em là do cái đồng hồ này nên em nghĩ anh nhận lời của người ta?"
Mãi cho đến khi nhắc đến vụ tỏ tình Nam mới loáng thoáng nghĩ được cách đây không lâu đúng là bản thân được tỏ tình trên đường đi học về thật. Nhưng ai đồn là anh nhận lời người ta thì cũng ác ý thật. Đến cái hộp quà anh còn chưa thèm chạm tay vào thì sao biết nó là Apple Watch được cơ chứ.
"Cái này thực ra là đồ anh mua từ tuần trước, là anh bỏ tiền ra mua đấy nàng ạ. Thằng Duy nó đi cùng chọn cho anh cái này mà, em có thể hỏi nó. Còn chuyện tỏ tình, là anh từ chối mà anh còn không nhớ đến chuyện đó vì anh có biết cô ta là ai đâu."
Linh ngẩn người hồi lâu, ý thức bản thân mình đã sai, sai một cách thậm tệ. Chưa kịp hiểu rõ mọi chuyện đã vội kết án người khác, lại nghĩ không hay về Nam như vậy thì thật sự là có lỗi quá.
"Vậy..em xin lỗi ạ. Mấy ngày qua em không phải với anh làm anh buồn ạ."
Ngừng một chút, Linh lấy hết cam đảm để ngước mắt lên đối diện với Nam. Trong đôi mắt màu hổ phách của Nam, Linh có thể cảm nhận được rõ sự bất lực hiện hữu đến không thể che giấu.
Linh hiểu rồi, thì ra Nam cũng không phải là người giỏi che giấu cảm xúc. Trước đây Linh đã quá vô tư mà chưa từng một lần nghĩ tới cảm nhận của anh.
"Với lại em không ghét anh đến mức đó đâu...Đừng dằn vặt như thế, em xin lỗi."
Nam kích động đến mức nhào đến ôm Linh thật chặt, vòng tay qua eo xiết chặt đến mức Linh cảm thấy nghẹt thở. Linh cũng không bài xích sự tiếp xúc với khoảng cách gần đến như vậy.
Mặt đối mặt gần trong gang tấc, xung quanh có bao nhiêu tạp âm pha lẫn Linh đã không nghe lọt tai được bất cứ thứ gì nữa, chỉ mơ hồ nghe được một câu duy nhất.
"Vậy, thử chấp nhận anh được không. Cho anh cơ hội nhé." Nam đưa tay xoa nhẹ môi Linh, cảm xúc trào dâng lâng lâng một cách khó tả
Đầu óc và tứ chi dường như ngừng hoạt động, đôi môi Nhật Nam cứ thế tiến lại gần, gần hơn. Hơi thở dường như đan xen. Nhịp tim trong nháy mắt đã tăng nhanh không thể nào kiểm soát nổi.
Nhật Nam thoáng chút khựng lại, cảm nhận được cô gái trong ngực đang run rẩy từng hồi, động tác xiết chặt cũng dần nới lỏng.
Dù cho cô không bài xích nhưng anh biết cô chưa sẵn sàng, cũng đành thôi. Hãy để con tim dẫn lối, cảm xúc sẽ bị phụ thuộc, dần dần sẽ bước vào cuộc sống của nhau một cách chân thực nhất.
Nam tự nhủ nhất định phải làm được.
Sau cùng nam quyết định đặt lên trán Linh một nụ hôn, cô nhóc vẫn chưa sẵn sàng.
Thôi vậy, dù sao để giải quyết được hiểu làm và hiểu rõ tâm ý của nhau đã là bước tiến lớn rồi. Chỉ cần em mở lòng, việc mở lời chưa bao giờ là quá khó với anh.