Màu Của Nắng

Chương 18




"Anh, bước xuống. Đi bộ đi"

Đèn đỏ chỉ còn vỏn vẹn hơn mười giây nữa, Linh không nhịn nổi mà phát cáu. Ai đó làm ơn bếch cái tên ẩm ương này đi đâu xa thật xa hộ với.

Chả là sáng nay, Nam chạy sang nhà nó từ sớm, mè nheo đua đòi bắt ép nó đèo đi học cho bằng được. Linh còn dỗi cái vụ đồng hồ lắm ý, cho nên có tiếp lời đâu.

Nhưng người tính không bằng cẩu Nam tính, hắn lấy lý do đi cùng xe cho hâm nóng tình cảm. Trèo lên xe Linh cho bằng được, đã thế cái mặt cứ câng câng, nhìn ghét lắm ý.

Hâm nóng tình cảm. có tí tình cảm nào đâu mà đòi hâm nóng. Linh chấp nhận đèo hắn đi học là sự rộng mở với loài cẩu mặt lợn sắp tuyệt chủng thôi đấy nhé.

"Cho ôm tí đi, người ta sợ."

Nam ngồi sau, giở thói mè nheo, cái giọng vịt đực nhưng cố tỏ vẻ cute nghe rất chi là tởm nhé. Nghe xong mà bủn rủn hết cả chân tay, sao hồi trước Linh không phát hiện ra tên này õng ẹo đến thế cơ chứ.

Nhìn cái móng cẩu mặt lợn đang vòng qua eo, Linh bực lắm mà chẳng làm gì được, đã thế còn đeo khư khư cái đồng hồ nữa, nhìn ghét quá. Càng nhìn càng bực, càng bực càng giận. Chừng nào hắn chưa bỏ được cái đồng hồ ý xuống thì Linh chưa hết dỗi, Linh thề.

Ầm ĩ cả một quãng đường, hắn cứ lải nhải mấy câu chuyện không đầu không đuôi nghe nhức cả đầu. Vừa đến cổng trường, Linh bước xuống xe, tháo mũ, đi thẳng. Bỏ lại Nam bơ vơ giữa cổng trường phải ngậm ngùi dắt xe vào bãi cho nó.

Để mà nói Nam cũng chẳng biết mấy ngày nó giận gì, hỏi chẳng thèm nói. Dỗi gì mà dai thế, có gặng hỏi mấy lần mà nó cứ lẩn đi chuyện khác, đúng con gái khó hiểu thật sự.

***

"Mày, xuống mua hộ tao gói xôi với. Đói quá đi không nổi"



Nó làm ra vẻ mặt năn nỉ, Phương với Thanh chỉ biết trơ mắt nhìn nhau. Chả là, sáng dậy mất bao nhiêu thời gian đôi co với tên điên nào đó thành ra đi học cũng không sớm sủa gì cho cam, nên chưa kịp ăn sáng. Thế là vừa trống đánh hết tiết ba, cơn đói cồn cào ruột gan bụng sôi ùng ục, đói đến hoa cả mắt.

"Xôi hả em, xôi anh đây này bé ơi!"

Linh dựng cả tóc gáy, quay đầu về phía phát ra âm thanh kinh khủng ban nãy. Nhật Nam đứng dựa vào cửa sau của lớp, tay cầm tận hai gói xôi, lắc qua lắc lại cùng vẻ mặt tỏ ra cute nhưng không thành.

Linh chỉ biết trơ người nhìn hắn bước ngày càng gần.

Hắn vừa đặt cái mông xuống ghế ngay cạnh Linh, không khí trong lớp đột nhiên im lặng. Chỉ còn tiếng quạt trần quay vù vù, mấy đứa thậm chí dừng hẳn mọi động tác nhìn về phía nó đang ngồi. Phương và Thanh không ngoại lệ, hai nhỏ đứng hình từ nãy giờ cùng vẻ mặt ngơ ngác đến không khép được miệng.

"Bé thèm xôi hả, trùng hợp quá, không thì xơi anh đi, anh có xôi."

"Xơi? Tôi chưa điên, tôi ăn xôi cóc thèm anh. Hai đứa đi mua nhanh hộ tao đi đi, nhanh tao nhờ."

Nó móc vội trong ví tờ hai mươi nghìn, dúi vội vào tay nhỏ Phương. Hai nhỏ nhìn nhau có vẻ sượng trân lắm, đang tính dắt nhau đi thì Nhật Nam chỉ cười nhẹ, rút tờ polymer mới cứng mệnh giá hai trăm nghìn cùng nụ cười mà hắn tự cho là bán nước hại dân đưa vào tay nhỏ Thanh.

"Cho anh mua lại gói xôi của Linh nhé, Linh xơi xôi anh rồi."

Chuyện đến nước này Linh chỉ tròn mắt nhìn tờ tiền hai mươi nghìn nhỏ bé của mình bị đẩy qua đẩy lại vò nhàu đến không thương tiếc. Đúng phong thái của mấy tên nhà giàu mới nổi, gói xôi hai lít, nuốt xong không cấn bụng mới lạ ấy.

Lại nhìn tới hai con bạn nối khố, thấy tờ polymer mới cứng chúng nó nào còn tâm trí gì nữa. Tất nhiên hai đứa nó chỉ vâng vâng dạ dạ nhận tiền rồi cắp đít về chỗ ăn chia với nhau chứ còn sao nữa.

Giây phút này, Linh nhận ra bản thân chỉ đáng giá hai trăm nghìn!

"Bé, bé ăn xôi đi nè."

Nhìn gói xôi được bóc ra trước mặt tỏa hương thơm ngào ngạt, Linh lặng lẽ nuốt nước bọt cái ực, đúng buồn ngủ gặp chiếu manh. Gói xôi đầy ú ụ nào thịt trứng các thứ nhìn là biết không phải gói xôi mấy cô căng tin hay bán rồi.

Đói thì đói, nhưng đây còn liêm sỉ. Vẫn dỗi, quyết không ăn.

"Há miệng ra, anh đút cho bé."

Một câu bé, hai câu bé nghe mà tởn. Cái tên này đến cuối cùng mục đích của hắn là làm cái quái gì vậy.



Linh im lặng, nhất quyết không ăn, kéo ghế ngồi dịch lại về đằng trong ngay sát bên Khánh.

Duy chỉ có Khánh, cậu ta vẫn ngồi im thin thít đọc cuốn sách dày hơn cái bản mặt khó ưa của tên Nam Đơ, ngó qua toàn tiếng anh, nhìn cũng thấy nhức não.

Cái hành động kéo ghế ngồi sát cạnh Khánh, dù chỉ là hai cái khuỷu tay chạm nhẹ cũng khiến Nam tức nổ đom đóm. Nhất quyết không thể để thua tên nhãi kia được.

Miếng xôi đưa đến trước miệng, Linh ngậm chặt miệng, nhất quyết không ăn.

Cái đồng hồ vẫn lù lù trên tay, nhìn vẫn ghét. Vẫn dỗi, không ăn.

"Người ta không chết vì dỗi đâu, những người ta có thể chết vì đói đấy."

Nhật Nam nở nụ cười rất tươi, nhưng giọng nói sặc mùi đe dọa.

"Không ăn!"

Nhật Nam nhàn nhạt ồ một tiếng, cũng chẳng vừa. Đưa tay ôm lấy bả vai của Linh. Trong thoáng chốc Linh cứng đờ, trơ mắt nhìn khuôn mặt Nhật Nam tiến gần, khoảng cách chỉ còn vài cm. Nhật Nam thả giọng thì thầm nhỏ nhẹ.

"Đừng để anh làm ra cái chuyện giống buổi tối hôm đó ở ban công."

Ngừng một chút đưa mắt nhìn quanh lớp. "Chỗ này hơi đông người, nếu chúng ta không ngại, thì người khác sẽ là người ngại. Sao, thế nào?"

Sau lưng Linh đã toát ra cả tầng mồ hôi lạnh, biểu cảm của hắn có vẻ không giống đang đùa cho lắm. Gương mặt của hắn thì càng ngày càng tiến gần, thậm chí Linh còn nhìn rõ thấy hàng mi của hắn đang nhìn về phía môi của Linh rất chăm chú.

Tiếng reo hò của mọi người trong lớp phá tan bầu không khí quỷ dị nãy giờ. Có mấy đứa reo hò đến thất thanh.

Cái tình huống hiện tại. Có hơi khó nói. Linh kẹp giữa Khánh và Nhật Nam, nó ngồi giữa mơ hồ có chút cảm giác nhỏ bé kèm áp lực nhè nhẹ.

Linh sợ, thực sự sợ hắn làm bừa bãi trong cái môi trường sư phạm thế này, ai biết được tên này có thể làm ra chuyện gì, chỉ cần hắn thích thì ai mà biết được. Nếu lỡ làm thật thì...

"Ăn, ăn. Em ăn."



Linh vớ vội chiếc thìa trên bàn, gói xôi nhìn có vẻ ngon nhưng tự dưng giờ thấy khó nuốt quá. Khó cũng phải nuốt, không nuốt nổi hắn không cho ăn xôi nữa mà cho ăn cái mỏ vịt của hắn thì bỏ m*.

"Để anh bón bé ăn cho nhé."

Nhật Nam cầm lấy tay đang cầm chiếc thìa của nó.

Xúc cảm mềm mại từ bàn tay của nó khiến anh không nhịn được mà miết nhẹ ngón tay cái của nó.

Linh run lên từng hồi, bàn tay cầm thìa không vững. Khuôn mặt có chút ửng hồng vì ngại.

Miếng ăn đưa đến trước miệng, Linh thoáng chần chừ, làm thế có lố quá không. Ăn kiểu này không nghẹn mới là lạ.

Mắt thấy Linh chần chừ vẫn không chịu mở miệng, bàn tay của Nhật Nam đặt trên vai Linh lại siết chặt hơn một chút, khoảng cách giữa hai người lại xích gần hơn chút nữa.

Linh chần chừ vài giây, cuối cùng vẫn là mặc cho Nhật Nam đạt được mục đích.

Dù sao sau này mặt mũi của Linh cũng bị tên cẩu Hoàng Nhật Nam tha đi mất rồi.

Tiếng xô bàn ghế vang lên nghe thật chói tai. Khánh ngồi cạnh lặng im nãy giờ cuối cùng cũng có phản ứng, cậu ta đứng phắt dậy vứt cuốn sách đang đọc xuống mặt bàn có vẻ thô lỗ. Trên gương mặt chi chít vết trầy xước, trong đôi mắt hờ hững của Khánh, chẳng thể nhìn rõ được cậu ta đang nghĩ gì. Nhưng hành động của cậu ta đã thể hiện rõ thái độ của Khánh không vui, thậm chí là đang bực mình. Cũng chẳng nói câu gì, bỏ ra phía cửa lớp chưa từng quay đầu lại.