Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc

Chương 132





Trận bóng buồn tẻ kết thúc lúc nào Tần Nguyệt đều không hay biết, cả người cô không chút sức lực ngồi đờ ra đó, hồn phách như trôi dạt về 9 năm trước...
Ngạn Dật Hiên nói xong mọi chuyện liền đánh hơi được không khí không ổn, anh liền đứng lên kéo Thẩm Thiên Thành.
"Đánh xong rồi thì về nhà."
Thẩm Thiên Thành chưa kịp uống hớp nước đã bị kéo đi thì nổi điên.
"Cậu muốn làm cái quỷ gì nữa đây! Thả ra coi!"
Ngạn Dật Hiên giả điếc một tay kéo Thẩm Thiên Thành một tay đưa lên chỉ về phía Tần Nguyệt với Phó Dịch Bắc.
"Của ai tự người đó đưa về."
Phó Dịch Bắc nhìn sang Tần Nguyệt đang thả hồn theo mây gió thì chỉ nhíu mày không đáp.
"Cái gì mà của ai tự người đó đưa về hả? Mẹ nó thả tay lão tử ra, tên chết tiệt này!"
Nhưng tiếc là Thẩm Thiên Thành dù cao lớn nhưng cũng không địch lại sức lực của Ngạn Dật Hiên.
Cuối cùng trên sân chỉ còn lại hai người, Phó Dịch Bắc không tình nguyện lắm đi đến đá vào chân Tần Nguyệt.
"Về thôi."
"À, ờ..."
Tần Nguyệt gật gù theo bản năng, rồi đứng lên đi theo anh như một đứa trẻ không phân được trắng đen.
Đi được một đoạn cuối cùng Phó Dịch Bắc không nhìn nổi nữa, anh nghiêng đầu mặt mày nghiêm nghị trầm giọng hỏi cô.
"Bị cái gì vậy?"
Tần Nguyệt há miệng một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, cô chớp mắt nhìn anh chăm chú.

Bỗng chốc cô nắm lấy vạt áo anh khiến cho Phó Dịch Bắc phải khựng bước chân.
"Chuyện gì?"

Giọng anh vẫn lạnh lùng như thế, nhưng Tần Nguyệt không còn cảm thấy tủi thân như lúc ban đầu mà hiện tại trong lòng chỉ có chua xót.
"Dịch Bắc."
Cô gọi rất khẽ, mỗi một lần cô gọi tên anh như thế lại khiến cho Phó Dịch Bắc xuýt bị sự mềm mại này phá vỡ phòng tuyến cuối cùng trong lòng.
Tần Nguyệt mím môi nén xuống sự cay xè nơi sóng mũi, giọng cô nghèn nghẹn hỏi:
"Vết thương của anh, lúc đó thế nào?"
Phó Dịch Bắc hơi nhíu mày, đáp:
"Đã khỏi rồi hỏi làm gì, không phải lúc sáng đã xem kết quả kiểm tra rồi à!"
Tần Nguyệt mếu môi lắc đầu.
"Không phải, ý em là...!Vết thương năm đó của anh..."
Cô vươn mắt ướt nhoè lệ nhìn anh, Phó Dịch Bắc giật mình hai giây sau đó nhếch môi cười cười.
"Còn thế nào? Đã 9 năm, dù vết thương lớn tới đâu thì bây giờ cũng chỉ còn là vết sẹo mờ!"
"Dịch Bắc!"
Cuối cùng Tần Nguyệt cũng không nhịn được nữa mà rơi nước mắt, cô nắm chặt lấy vạt áo anh nức nở nói:
"Em xin lỗi, thật sự xin lỗi!"
Cô khóc nấc bả vai đều run rẩy cả lên.
"Em không cố ý, em chỉ là..."
"Đủ rồi!"
Phó Dịch Bắc ngắt lời cô, vẻ mặt anh u tối vạn phần nhìn nước mắt cô rơi mà lòng nhói đau.
"Tần Nguyệt, đã 9 năm rồi."
Anh nhìn cô, hồi lâu mới ngập ngừng đưa tay lau nước mắt cho cô.

Động tác anh dịu dàng là thế nhưng lời nói ra lại tựa dao cứa vào tim cô.
"Vết thương nông sâu thì cũng đã lành, chuyện cũ nhắc lại cũng chỉ là chuyện đã qua.

Tôi không cần em xin lỗi."
Anh đợi 9 năm, thì ra cuối cùng chỉ chờ được hai chữ xin lỗi từ cô mà không phải là một từ nhớ hay thương yêu.
Tần Nguyệt lắc đầu như trống bỏi, cô nức nở nói:
"Không, thật ra em không cố ý rời đi lâu như thế.

Em..."
"Đừng nói nữa!"
Phó Dịch Bắc hít vào một hơi nặng nề, anh kiên quyết ngắt lời cô.
"Tôi không cần em xin lỗi hay phân bua điều gì cả.

Trễ rồi nên về nhà thôi."

Anh thật sự rất mệt mỏi, dù là lí do gì thì lời cô giải thích hiện tại anh không muốn nghe chút nào.
"Em không về, em không về.

Dịch Bắc anh nghe em nói đã!"
Tần Nguyệt trở nên bướng bỉnh nhất quyết muốn giải thích với anh, cô không muốn anh nghĩ mình bạc tình đến mức lúc anh sống chết không rõ liền bỏ đi không nói một lời.
"Tôi nói, em im miệng!"
"Em không im!"
Nhưng tần số suy nghĩ hai người không khớp, nhất thời cả hai liền tiến vào giai đoạn dằn co căng thẳng.
Nước mắt Tần Nguyệt không có dấu hiệu ngừng lại, thấy cô bướng bỉnh tới mức này thì thái dương Phó Dịch Bắc không khỏi giật liên hồi.
Anh cắn răng cố kiềm chế tính tình của mình, hỏi:
"Có nghe lời không?"
Tần Nguyệt sớm đã là người lăn lộn bên ngoài xã hội, chính kiến trong cô ngày càng lớn chứ không giảm.

Cô nấc nghẹn nhưng một mực không chịu buông vạt áo anh ra.
"Em không nghe lời."
Phó Dịch Bắc ha một tiếng, xem ra đã tức tới bật cười.

Anh vươn tay một phát bóp dẹp hai má cô, Tần Nguyệt nước mắt lưng tròng chu môi ra lườm anh chằm chằm.
"Cũng phải, từ 9 năm trước em đã không nghe lời tôi thì nói chi hiện tại!"
Anh thả tay ra nghiến răng nghiến lợi, nói:
"Không về thì em ở lại đây một mình đi."
Nói rồi anh dứt khoát giật lấy vạt áo trong tay cô, không chút do dự xoay người rời đi luôn.
Tần Nguyệt ngơ ngác nhìn theo bóng lưng anh, sau đó cô ngồi thụp xuống đất khóc không thành tiếng.
Tại sao anh không chịu nghe cô giải thích chứ? Cô biết mình sai rồi, tại sao ngay cả lời xin lỗi anh cũng không cho cô nói?
Cô muốn xem vết thương của anh, muốn hỏi nhiều thứ, cũng muốn nói nhiều điều.


Tại sao anh lại đáng ghét tới vậy chứ?
Tần Nguyệt ngồi giữa đường khóc không biết bao lâu, cho đến khi trên đỉnh đầu truyền tới tiếng thở dài.

Thẩm Thiên Thành nhẹ nhàng nâng cô đứng lên, anh dùng hai tay lau nước mắt cho cô.
"Không khóc, anh đón em về nhà."
Tần Nguyệt nhìn Thẩm Thiên Thành, cô oà lên một tiếng gục đầu lên vai anh khóc như một đứa trẻ.
Đã 9 năm, đây là lần đầu tiên cô khóc nhiều như thế.

Khóc đến lạc cả giọng.
"Anh Thiên Thành em không cố ý.

Em sai rồi, em không nên rời đi như thế! Anh ấy không chịu nghe em giải thích, anh ấy không cần em nữa rồi!"
Thẩm Thiên Thành thở dài đưa tay vỗ vỗ lưng Tần Nguyệt.
"Em cũng biết tính tình cậu ấy thối tới mức nào mà! Tuy thế miệng thì độc nhưng tâm không xấu, em đừng khóc."
Không cần gì chứ! Là tên khốn đó
gọi điện nói mình bỏ cô giữa đường bắt anh phải chạy ra đây tìm người đây này!
Nhưng tiếc là Tần Nguyệt đang đắm mình trong khổ sở nên không nghe được lời Thẩm Thiên Thành nói.
Cô chỉ biết khóc, khóc bằng hết sự đè nén trong 9 năm qua.