Phó Dịch Bắc trở về đại viện đã là buổi chiều, anh vừa vào nhà đã thấy Phó Minh Chính ngồi chình ình trên sofa.
Vốn Phó Dịch Bắc muốn đi thẳng lên tầng lại ông gọi lại:
"Ngồi xuống uống tách trà đi."
Phó Dịch Bắc ngừng hai giây sau đó mới dời bước chân ngồi xuống sofa, anh vừa mới rót được tách trà lại nghe Phó Minh Chính bâng quơ nói:
"Của nợ sao còn chưa tới ta nhỉ!"
Phó Dịch Bắc cau mày rốt cuộc cũng phải mở miệng hỏi:
"Ông đang nói gì vậy hả?"
Phó Minh Chính tặc lưỡi nhấp một ngụm trà thản nhiên nói:
"Thì là của nợ của con, con bé Tần Nguyệt ấy.
Ngày nào cũng chạy sang đây đưa quà đưa bánh, ngoài mặt là lấy cớ hỏi thăm chứ nhìn vào ai mà không biết nó tìm con!"
Phó Minh Chính nói xong liếc mắt thấy Phó Dịch Bắc chỉ im lặng uống trà thì khẽ hừ một tiếng, nhưng lạ là một tách trà bé tí anh lại uống gần 20 phút mới xong!
Phó Dịch Bắc nhíu mày trông không vui lắm đứng lên đi thẳng lên tầng, lại không lâu sau Phó Minh Chính thấy anh thay ra một bộ đồ thể thao ôm theo quả bóng rổ đi thẳng ra cửa.
Phó Minh Chính: "Làm màu!"
Phó Dịch Bắc đi thẳng sang Thẩm gia tìm Thẩm Thiên Thành chơi bóng, đi chưa tới cổng đã gặp được người nhưng lại còn kèm theo hàng khuyến mãi.
"Mẹ kiếp, cậu có cút không thì bảo?"
Thẩm Thiên Thành tây trang đã không còn thẳng thớm, cả người căng cứng đầy tức giận như con nhím xù lông.
Người đàn ông đối diện lại bình tĩnh tới chọc cho người khác nổi điên, đáp:
"Không."
Thẩm Thiên Thành hít vào thở ra chỉ ngón tay vào mặt đối phương.
"Không cút thì đứng đây mà canh cửa đi!"
"Thẩm Thiên Thành, đừng không có biết điều."
"Vậy mẹ nó cậu biết điều lắm hả? Tên họ Ngạn kia!"
Ngạn Dật Hiên mím môi đưa tay kéo cái ngón tay như muốn chọc luôn vào mắt mình của Thẩm Thiên Thành, anh liếc mắt nhìn Phó Dịch Bắc ở sau lưng.
Phó Dịch Bắc cũng nhìn Ngạn Dật Hiên chăm chú, 9 năm thì ra cũng chỉ là một cái chớp mắt!
"Thiên Thành về thay quần áo cùng tôi đi đánh trận bóng rổ."
Thẩm Thiên Thành rút ngón tay ra khỏi tay Ngạn Dật Hiên.
"Tớ không rảnh! Không chơi!"
Nói rồi liền đá vào chân Ngạn Dật Hiên một cái đau điếng mới chịu bỏ đi vào nhà.
Ngạn Dật Hiên cắn răng nhịn đau bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng Thẩm Thiên Thành.
"Cậu khoẻ chứ?"
Phó Dịch Bắc hỏi, Ngạn Dật Hiên đáp:
"Vẫn ổn.
Còn cậu?"
Phó Dịch Bắc cười cười ném quả bóng trên tay qua cho Ngạn Dật Hiên.
"Vẫn thế thôi.
Làm trận bóng đi."
Thẩm Thiên Thành miệng thì nói không đi nhưng người thì vẫn lên tầng thay quần áo, lúc trở ra anh vô tình thấy Tần Nguyệt vừa vặn từ trong phòng bước ra nhìn dáng vẻ hình như cô đang làm việc.
"Em làm việc à? Xong chưa?"
Tần Nguyệt bị cận nhẹ nên cô phải tháo kính ra cho đỡ mỏi mắt, lắc lắc cái ly trong tay cô đáp:
"Vừa xong, em định xuống tầng lấy ít nước."
Thẩm Thiên Thành gật đầu, một phát tóm lấy cô kéo đi.
"Vậy đi xem anh chơi bóng."
"Hả!"
Tần Nguyệt ngơ ngác bị anh kéo đi.
"Anh chơi bóng thì kéo em theo làm gì?"
"Đi cho vui."
Cuối cùng bốn người kéo nhau đến sân bóng trong đại viện, sân bóng nhỏ vẫn như xưa chỉ là đã thiếu đi những bóng dáng thuở thiếu thời của bọn họ.
Tần Nguyệt bất đắc dĩ bị kéo đến nên khi chạm mặt Phó Dịch Bắc cô có chút lúng túng không dám nhìn anh.
Phó Dịch Bắc cũng coi như không thấy cô, kéo Thẩm Thiên Thành vào chơi bóng cùng mình.
Ở một bên Tần Nguyệt lại dời ánh mắt nhìn sang Ngạn Dật Hiên bên cạnh, cô có chút bất ngờ nhìn anh.
Thiếu niên lạnh lùng năm nào nay khí chất càng thanh lãnh hơn, mặt mày nghiêm nghị khí khái hiên ngang, sự trưởng thành từng trải hiện rõ trên mỗi cái nhấc mắt nhăn mày.
"Anh Ngạn lâu rồi không gặp, vẫn khoẻ chứ ạ."
Ngạn Dật Hiên nhìn cô gật đầu đáp:
"Vẫn khoẻ, nhưng đừng gọi anh Ngạn."
"Hả?"
Ngạn Dật Hiên nhàn nhạt đáp:
"Tôi đổi tên rồi, gọi tôi Đại Cường là được."
Tần Nguyệt há hốc miệng một lúc, cái tên này có hơi...
Ngạn Dật Hiên thấy cô kinh ngạc như thế thì tốt bụng giải thích.
"Tôi thiếu nợ hơi nhiều nên đổi tên, cô thông cảm cái tên hơi xấu."
"À...!Không sao, không sao."
Tần Nguyệt xua xua tay, lại nghe Ngạn Dật Hiên hỏi:
"Cô và Phó Dịch Bắc đã kết hôn chưa?"
Tần Nguyệt ngớ người tập hai.
"Kết hôn! Nào có chuyện đó, chúng tôi chỉ là bạn..."
Nói đến cuối giọng cô hơi hạ thấp xuống có chút buồn rầu khó tả.
Ngạn Dật Hiên nhướng mày ồ một tiếng.
"Lúc đó nửa sống nửa chết cũng chỉ gọi mãi tên cô, vậy mà đến giờ cũng chỉ là bạn à!"
Tần Nguyệt nghe thế thì thấy không đúng lắm, cô hỏi:
"Anh nói thế là sao?"
Ngạn Dật Hiên lúc này mới phát giác mình hình như đã nói chuyện mà Tần Nguyệt không hay biết, anh cụp mắt nhìn đi chỗ khác đáp:
"Tôi nói đùa thôi."
"Ngạn Dật Hiên."
Giọng điệu Tần Nguyệt lành lạnh, Ngạn Dật Hiên như cảm nhận được cô gái này thế mà đã nổi giận.
Bên tai lại nghe cô thốt ra từng chữ.
"Nửa sống nửa chết là thế nào, anh có thể nói rõ ra không? Ngạn, Dật, Hiên."
Ngạn Dật Hiên bật cười nhìn Phó Dịch Bắc vừa úp sọt một quả bóng 3 điểm trên sân, cảm khái.
"Thì ra gu của cậu ta là ngoài mềm trong cứng."