Mùa đông cuối cùng cũng qua đi, mùa xuân lại đến. Năm nay băng cũng tan nhanh hơn năm trước nên bọn cô quyết định lên đường sớm đến căn cứ trung tâm, trước khi đi cả nhà làm một buổi tiệc cầu bình an và chúc mừng sinh nhật của bốn bảo bảo nhà Thanh Nguyệt.
“Bọn cháu đi đây”
“Mấy đứa nhớ cẩn thận đó”
Tuyết di nắm lấy tay của Thanh Nguyệt và Thanh Triệt rồi lại nhìn đến Hoàng Vân, đây chính là những đứa trẻ mà bà dành cả thanh xuân nhìn chúng nó lớn lên. Từ khi mạt thế đến nay bọn nhỏ đều phải tự thân tự lực mà bà lại không giúp được gì cả. Bây giờ bọn nhỏ đều đã có hạnh phúc riêng, hướng đi cho riêng mình mà bà chỉ có thể mình từ xa chúc phúc cho chúng.
Bọn cô lại một lần nữa tạm biệt mọi người mà lên đường. Lúc đi bọn cô có mấy người thì bây giờ vẫn vậy, chỉ là những dị năng giả trong căn cứ đều bị bắt ở lại cả mà không được đi theo nữa.
Chuyến đi lần này phải xa gấp đôi so với việc đi đến thành phố Q, những gì đang đợi bọn cô trên đường cũng không thể nào biết trước được mà căn cứ đang cần những dị năng giả đáng tin tưởng. Nên dù bọn họ muốn theo cùng cũng chỉ có thể im lặng tiễn biệt bọn cô rời đi.
Đoàn xe bắt đầu lăn bánh từ khu biệt thự hướng đến vùng ngoại ô thành phố trước kia. Khác với trước kia khi bọn cô rời đi hai bên đường chỉ toàn là đổ nát hay bị huỷ hoại, bây giờ hai bên đường đã có người qua lại, có cửa hàng bị hư hỏng trước đây cũng có người tu sửa lại để tiếp tục kinh doanh.
Chiếc xe chạy đến xế chiều mới tới được khu vực ngoại ô. Nhìn cây cầu đó, khu rừng đó, nhớ đến những con người của bộ tộc bộ tộc ăn thịt người và ong chúa biến dị cũng là cô có được ở khu rừng này. Mới đó mà đã trôi qua hơn một năm rồi bọn cô mới quay lại.
Biết trước được làng của bộ tộc ăn thịt người nhóm Thanh Nguyệt quen đường quen lối dẫn nhóm quân nhân của Chu Gia Vân vào làng nghỉ tạm một ngày.
Chỉ có điều bọn cô không thể ngờ khi ở ngoài bìa rừng đã nhìn thấy tấm bảng chỉ dẫn đường vào làng, đến nơi mới thấy ngôi làng ngày ấy đã có sinh khí hơn rất nhiều, có kha khá người đang sinh sống tại nơi này và bọn họ đã nhìn thấy bọn cô.
“Xin chào. Mọi người đây là...” - Nhóm người đó nhìn thấy bọn cô bất thình lình xuất hiện không chút sợ hãi mà lại còn vui vẻ tới bắt chuyện giống như các tiếp viên tới bắt chuyện khách du lịch vậy.
“Xin chào. Chúng tôi là đoàn người đang đi đến thành phố W, biết được nơi này có nhà dân nên tính ngủ lại một đêm, còn mọi người đây là?” - Dật Phong là người dễ nói chuyện nhất nên mỗi khi cần giao tiếp đều do anh đảm nhận. Dù gì cái nhà này ngoài Hoàng Vân ham ăn ham nói ra thì toàn những tên kiệm lời.
“À, ra là vậy. Chúng tôi ở nơi này cũng không lâu lắm. Trước đây chúng tôi từ thành phố T chạy loạn, bị tang thi đuổi giết mà vào được chỗ này. Ở đây có nhà lại có lương thực không biết của ai để lại nên chúng tôi quyết định ở đây sống luôn. Vì lương thực một thời gian lại hết nên mọi người ở đây quyết định làng bảng chỉ dẫn để mọi người có thể vào làng nghỉ ngơi và lấy thức ăn làm trao đổi.”
Nghe cô gái nói bọn cô cũng đã phần nào hiểu rõ cách sinh hoạt của người ở nơi đây. Cô gái dẫn nhóm Thanh Nguyệt tới khu nhà gỗ đơn sơ, vì vừa mới kết thúc đợt tuyết dày đặc nên nơi này vẫn chưa kịp quét tướt và có chút ẩm ướt nhưng chỉ cần dùng hoả và phong hệ dị năng là xong ngay.
Tối hôm đó bọn cô cũng lân la đi bắt chuyện với mọi người để nắm thêm tình hình khi đến thành phố W - căn cứ trung tâm.
Để có thể đến thành phố W cần phải đi qua tận ba thành phố lần lượt là T-G-B. Thành phố T trước giáng sinh đã bị tổn thất nặng nề trong cuộc bạo loạn của tang thi thú, nghe những người từng nghỉ chân ở đây thì bây giờ tuy đã diệt được phần lớn tang thi nhưng vẫn chịu ảnh hưởng nghiêm trọng. Thành phố đó vốn không có tang thi thú nhưng không biết từ đâu mà bọn chúng lại kéo đến đông đúc như vậy, trong số đó tang thi chuột là nhiều nhất.
Nói đến tang thi chuột làm bọn cô nhớ đến lần mắc kẹt trong trạm xăng, nghĩ đến bọn chuột có thể nháy mắt ăn sạch cả xác đồng loại của mình. Nghĩ thôi là đã sợ rồi.
Bây giờ đội ngũ bọn cô còn chưa đến một trăm người, không biết đến được căn cứ trung tâm sẽ còn bao nhiêu người đây.
Thành phố G thì có chút khác biệt vì thành phố này giống như là một hòn đảo nhỏ phải đi cầu qua hoặc đi bằng đường ngầm dưới sông, trước đây nhóm người Chu Gia Vân đã từng đi qua, nơi này tang thi hay biến dị thú đều là cấp thấp không đáng ngại.
Từ thành phố G lại tiếp tục đi cầu để qua thành phố B, nơi này tang thi rất đông vì thành phố không chỉ là nơi du lịch nổi tiếng mà còn thuận tiện đi lại giữa các thành phố lớn. Nghĩ đến việc chiến đấu với tang thi ở thành phố đó đã thấy nhức đầu rồi, chưa kể nếu tang thi đông như vậy lỡ sinh ra một tang thi cao cấp hay tình huống xấu nhất là tang thi vương, lúc đó lại càng khó hơn.
Bọn cô đưa ra giải pháp đi đường vòng nhưng không một chút khả thi nào cả vì những nơi khác mọi người ở đây không hề biết và chưa từng có ai ở những thành phố đó đến đây cả, đủ thấy mức độ nguy hiểm nếu bọn cô đi đường vòng sẽ cao hơn nhiều, thôi dành đi theo con đường cũ vậy.