Mạt Thế Trọng Sinh Chi Ôn Nhạc

Chương 9: Mạt thế buông xuống




Trong lòng Hàn Á kinh ngạc, hiểu biết của Ôn Nhạc về mạt thế cũng quá rõ ràng, cho dù có mơ thấy cả ba ngày cũng không thể tỉ mỉ được như vậy đi?

Bất quá kinh ngạc thì kinh ngạc, Ôn Nhạc không có khả năng đi lừa bọn họ.

"Vậy thời gian này chúng ta cứ trốn đi trước, động vật biến dị không phải nửa năm sau mới biến dị không phải sao?" Ân Trình Dương sau khi vừa xuống lầu liền nghe được câu nói của Ôn Nhạc.

Trên lầu có chú Mạc chiếu cố Tiêu Văn, Ân Trình Dương cùng Mạc Ngôn liền đi xuống dưới lầu. Hàn Á nghĩ nghĩ, hắn không quá tán đồng ý kiến này, nhưng không chờ hắn nói chuyện, Ôn Nhạc đã dẫn đầu phủ định.

"Tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên tập thích ứng với hoàn cảnh ban đầu của mạt thế, tận lực đề cao năng lực chiến đấu trước khi xảy ra lần biến dị thứ hai."

"Ôn thiếu nói không sai, nếu bây giờ chúng ta trốn đi, chờ đến lần sau thì thứ chúng ta đối mặt chính là lần biến dị thứ hai, không chỉ với tang thi, mà còn là tang thi động vật. Nếu không có kinh nghiệm nhất định, tôi cảm thấy có thể chúng ta sẽ tổn thất thảm trọng." Hàn Á tiếp tục phân tích.

Ôn Nhạc không thể không bội phục tư duy của Hàn Á, không hổ là quân sư kiêm luật sư của Tiêu Văn. Người bình thường khi đối mặt với tai nạn phản ứng đầu tiên đều là trốn đi, mà hắn lại nghĩ nên thích ứng như thế nào, vì sinh tồn về sau mà lót đường. Kiếp trước, nếu không có cậu, mọi người hẳn là có thể sống tốt đi?!

"Về sau động vật biến dị chỉ có một vài loài như tinh tinh, khỉ và số ít chuột sẽ biến thành tang thi động vật. Ngoài ra, dị năng giả sau khi thức tỉnh sẽ có một vài năng lực cổ quái, nếu bị động vật biến dị cào trúng thì không sao, nhưng để tang thi động vật hay tang thi cào bị thương đều sẽ biến thành tang thi." Ôn Nhạc điều chỉnh tâm tình xong, tiếp tục phổ cập tri thức mạt thế cho bọn họ, những chuyện trước khi trọng sinh coi như là một sự nhắc nhở cho cậu, không thể cứ mãi rối rắm cùng áy náy. Mạt thế đã buông xuống, cậu cần phải điều chỉnh trạng thái tốt nhất để đối phó.

"Phiên giao dịch cuối cùng kia vẫn chưa có lấy..." Mạc Ngôn nhìn mọi người đều đang tập trung vào vấn đề mạt thế, ngay cả Hàn Á cũng quên rằng bởi vì lão đại té xĩu đột ngột, cho nên phiên giao dịch cuối cùng vẫn chưa có thực hiện, hắn không thể không lên tiếng nhắc nhở.

Bị Mạc Ngôn bất thình lình đánh gãy, Hàn Á mới nhớ tới mục đích đi ra ngoài hôm nay.

Ôn Nhạc nhếch miệng cười vui vẻ, khó có dịp Hàn Á quên mất chính sự. Chu Tuyền ở một bên nhìn Ôn Nhạc cười trộm, cũng không nhịn được mà buồn cười, nhưng giây tiếp theo hắn liền hoảng loạn mà nhìn về phía Ôn Nhạc.

Thấy động tác của Chu Tuyền, những người khác cũng nhìn qua.

Chỉ thấy Ôn Nhạc một giây trước còn cười hì hì, đột nhiên thẳng tắp ngã xuống.

Ôn Nhạc chỉ cảm thấy cậu đang mơ một giấc mơ, không có mất đi, không có mạt thế. Ở trong mộng, cậu đang ở trong nguồn suối trong không gian, rõ ràng nguồn suối chỉ to bằng một nắm tay, lại có thể nhét cậu vào.



Trong mộng cậu không nhìn thấy thân thể của chính mình, thật giống như chỉ là một linh hồn không có thân thể. Nhưng là cậu cảm giác được tinh thần cực kỳ thoải mái. Một lúc lâu sau, cậu cảm nhận được tinh thần lực trước khi cậu trọng sinh chậm rãi khôi phục. Lấy một ánh sáng kim sắc trên trán cậu làm trung tâm, tinh thần lực đang phiêu tán bắt đầu ngưng tụ...

Tựa hồ thời gian đã trôi qua rất lâu, bên trong không gian cũng không có ngày và đêm, nhưng cậu cảm giác như đã trôi qua thật nhiều thật nhiều năm. Cậu chậm rãi rời khỏi nguồn suối, cảm giác có thể tự khống chế thân thể chính mình.

Cậu chậm rãi mở mắt ra, đối diện một đôi mắt mờ mịt.

"Tỉnh rồi?"

Ôn Nhạc cùng Tiêu Văn theo thanh âm nhìn về phía mép giường, là chú Mạc.

"Chúng tôi đây là...." Tiêu Văn ngồi dậy.

"Hai đứa khoan hãy xuống giường, để tôi đi kêu Chu Tuyền lại đây xem xét một chút trước đã."

Ôn Nhạc nương theo cánh tay của Tiêu Văn ngồi dậy, gật đầu với chú Mạc.

Không bao lâu sau, bọn Chu Tuyền đều lên đây.

"Cảm giác thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?" Chu Tuyền tiến lên, móc ra một cái ống nghe bệnh, bắt đầu kiểm tra cho hai người bọn họ.

"Không có chỗ nào không thoải mái, tôi đây là làm sao vậy?" Ôn Nhạc kỳ quái hỏi, cậu nhớ rõ lúc nãy cậu còn đang trò chuyện cùng bọn Hàn Á ở dưới lầu a.

Mạc Cương bưng hai chén cháo ngồi bên cạnh Ôn Nhạc, thấy Chu Tuyền kiểm tra xong cho Ôn Nhạc liền đưa cháo cho cậu.

"Con đứa nhỏ này, còn hỏi làm sao vậy. Sau khi Tiêu Văn té xỉu, con ở dưới lầu cùng bọn Tiểu Ngôn nói chuyện liền bất thình lình mà ngã xuống." Mạc Cương đem một chén cháo khác đưa cho Tiêu Văn, "Mau ăn một chút gì đi, hai đứa đã hôn mê hai ngày chưa ăn gì rồi."

Ôn Nhạc thiếu chút nữa bị sặc ngụm cháo trong miệng.

Cậu té xỉu? Hôn mê hai ngày? Làm sao có thể?! Kiếp trước vào lần biến dị thứ hai cậu mới thức tỉnh dị năng tinh thần lực.

Ôn Nhạc không dám tin tưởng mà cảm thụ tinh thần lực ở trong đầu.

Má ơi!

Tinh thần lực trong đầu thực cường đại! Căn bản không phải loại kiếp trước có thể so sánh!

Tiêu Văn uống cháo, vậy mà anh đã hôn mê hai ngày. Hàn Á đứng một bên thấy Ôn Nhạc còn chưa giải thích với lão đại, không thể không đem chuyện trước đó Ôn Nhạc vừa nói nói lại một lần với Tiêu Văn.

Ôn Nhạc không có để ý đến bọn họ, cậu cau mày nghĩ, đột nhiên dị năng tinh thần lực xuất hiện như vậy là chuyện như thế nào.

Bỗng nhiên cậu nhớ tới giấc mộng vừa rồi, trong mộng là.... Chẳng lẽ có quan hệ với nguồn suối?



Hoặc là nói, sau khi trọng sinh tinh thần lực của cậu cũng không có biến mất, mà bởi vì không có virus làm vật dẫn cho nên tinh thần lực vẫn luôn ẩn núp ở bên trong đầu mình? Như vậy cũng có thể giải thích được chuyện không gian, nếu như không có tinh thần lực, căn bản không thể có được dị năng không gian. Có lẽ cùng trọng sinh có quan hệ, cho nên mới khiến cho không gian của cậu có biến dị.

Dị năng không gian bình thường giống như một căn phòng nhỏ màu xám, không thể giữ tươi, không thể đưa vật còn sống vào, hơn nữa người căn bản không thể vào được. Mà không gian hiện tại của cậu, đừng nói là cậu có thể đi vào được, ngay cả núi cũng sinh trưởng một cách tự nhiên, nói là không gian, kỳ thật càng giống một thế giới mới hơn.

Đột nhiên một tiếng điện thoại vang lên đem suy nghĩ của Ôn Nhạc kéo lại, từng ngụm từng ngụm ăn cháo.

Hàn Á nhận điện thoại xong, liền báo cáo với Tiêu Văn, đôi mắt lại nhìn về phía Ôn Nhạc.

"Thủ hạ gọi điện thoại tới đây nói rằng có rất nhiều người té xỉu."

Sắc mặt Ôn Nhạc trắng nhợt, may mắn là cậu xỉu sau Tiêu Văn, nếu không khi bọn họ tỉnh lại khẳng định là ở bệnh viện, đến lúc đó khóc cũng không có chỗ để khóc đi.

"Thu thập đồ vật! Chuẩn bị chạy trốn." Ôn Nhạc xuống giường liền mở tủ quần áo ra, chuẩn bị quần áo. Tuy rằng trong không gian của cậu có rất nhiều, nhưng hiện tại đã là mạt thế a, không thể lãng phí!

Vừa mở tủ quần áo ra, Ôn Nhạc bị doạ cho nhảy dựng. Trong ngăn tủ cái gì cũng không có, rỗng tuếch.

"Hai ngày nay chúng tôi đã sắp xếp hết đồ vật đặt ở hầm ngầm, cậu thu cũng tiện hơn, chúng ta trực tiếp từ bãi đỗ xe đi." Chu Tuyền giải thích.

Ôn Nhạc gật gật đầu, như vậy có thể tiết kiệm không ít thời gian.

Tiêu Văn cảm nhận được Ôn Nhạc đang hoảng loạn, anh đi tới đem Ôn Nhạc ôm vào lòng, "Chúng ta đều đã chuẩn bị thực tốt rồi, em yên tâm, bất quá chỉ là mạt thế buông xuống thôi."

Không thể không nói, cái ôm ấp này của Tiêu Văn làm Ôn Nhạc cảm thấy thật an toàn. Ban nãy nghe được mọi người bắt đầu dấu hiệu tang thi hoá khiến cậu có chút nóng nảy.

Đúng vậy, bất quá là mạt thế buông xuống thôi.

"Người hôn mê bao lâu sẽ biến thành......"

Nghe được Chu Tuyền hỏi, Ôn Nhạc mới từ trong ngực Tiêu Văn chui ra.

"Cái này cũng không chắc chắn, tầm một giờ liền biến thành tang thi, cũng có người ba bốn giờ mới biến." Đối với vấn đề này Ôn Nhạc chỉ có thể nói đại khái.

Từ trong không gian lấy ra một tấm bản đồ cả nước, Ôn Nhạc xoay người đem bản đồ đặt lên trên giường.

"Hai ngày này các anh có ai suy nghĩ chúng ta sẽ chạy đi đâu không?"

Hai tháng trọng sinh này, cơ hồ mỗi một ngày Ôn Nhạc đều đã suy nghĩ, khi mạt thế đến thì bọn họ nên đi về phương hướng nào, nhưng cậu đều cảm thấy nơi nào cũng không an toàn.

Hàn Á chỉ về một nơi.

Cao nguyên?



Ôn Nhạc gật gật đầu, cao nguyên ít người, động vật cũng ít. Chẳng qua thời tiết ở cao nguyên có khả năng có biến hoá thất thường, giữa trưa thì cực nóng, buổi tối thì cực lạnh. Nhưng nếu so sánh với những nơi khác, trình độ nguy hiểm của những nơi này vẫn có thể tiếp thu được.

Nhiệt độ không khí biến hoá sẽ phát sinh sau lần biến dị thứ hai, tới lúc đó nơi này sẽ là nơi đặt chân hoàn hảo. Hơn nữa, một đường đi này, phòng chừng bọn họ cũng có thể thích ứng với mạt thế, khi tới đó có thể nghỉ ngơi thật tốt, cũng để chỉnh đốn một chút. Đối với hoàn cảnh nửa năm sau bọn họ có kịp thích ứng hay không, đến lúc đó lại nói sau.

Ôn Nhạc nhìn về phía Tiêu Văn, anh với việc đi về phía cao nguyên cũng không có ý kiến.

Tiêu Văn gật gật đầu, suy xét đến việc Hàn Á còn chu toàn hơn anh, cho nên anh cũng không có ý kiến.

Còn những người khác, lão đại đi đâu bọn họ theo đó.

"Vậy xuất phát đi." Tiêu Văn kéo theo Ôn Nhạc, Hàn Á cũng thu lại bản đồ.

Ôn Nhạc bị Tiêu Văn giữ chặt chuẩn bị liền đi, bọn họ thật sự có thể đương đầu với quái vật ấy sao?

"Trước tiên thay quần áo, ngàn vạn lần không thể bị đám quái vật đó cào trúng hay để cắn bị thương, chỉ cần bị thương, thì có thể ăn một viên đạn." Nói xong, Ôn Nhạc từ trong không gian lấy ra quần áo đã chuẩn bị tốt, đều là trang phục leo núi, hơn nữa cậu còn đặt làm rất nhiều sợi võng bên trong quần áo, để không ảnh hưởng đến hoạt động lại không lộ khớp xương ra bên ngoài.

Sau đó lại lấy ra giày quân đội.

Mạc Cương nhìn đồ vật xuất hiện từ không trung, trái tim hung hăng co rụt một chút.

Hai ngày này Chu Tuyền đã đem mọi chuyện nói với ông, tuy rằng ông biết Ôn Nhạc có một cái không gian, có thể tuỳ tiện lấy đồ vật, nhưng hiện tại nhìn thấy, vẫn là có chút hoảng sợ.

Ôn Nhạc nhìn mọi người đều thay xong trang phục, ngay cả chú Mạc cũng chuẩn bị hoàn hảo, lại đưa cho bọn họ thêm một cái đồng hồ định vị. Lát nữa lên xe thì đem máy gắn lên, có thể hiển thị phạm vi trong khoảng hai mươi km, phòng ngừa đi lạc.

Bọn Hàn Á mặc xong trang phục, lại nhận lấy đồng hồ định vị, không thể không nói Ôn thiếu chuẩn bị thật đúng là đầy đủ. Ngay cả Tiêu Văn cũng buồn cười mà nhìn Ôn Nhạc từng cái từng cái lấy ra từ không trung.

Sau khi chuẩn bị tốt, mọi người đi xuống hầm ngầm.