Mạt Thế Trọng Sinh Chi Ôn Nhạc

Chương 10: Xuất phát




Ôn Nhạc đứng trước cửa hầm ngầm, đối diện với một kho vũ khí đạn dược, khoé miệng giật giật, nhận mệnh thu hết tất cả vào không gian.

Nhưng sau khi vừa thu hết kho hàng, cậu lại nhìn thấy một con quái vật khổng lồ nằm trong góc kho hàng, Ôn Nhạc bình tĩnh hết nỗi rồi!

Đầu ngón tay cậu run rẩy chỉ chỉ về hướng đó, cái này... cái này....

"Em không phải nói là muốn một chiếc xe thiết giáp sao, cái này chính là mất một số tiền lớn mới làm ra được, bất quá chỉ có thể làm được một chiếc." Tiêu Văn hảo tâm giải thích.

Chỉ có một chiếc? Vậy anh còn muốn mấy chiếc nữa a?! Đây chính là xe thiết giáp đó! Là xe thiết giáp đó a!!

Thu xong một gara xe, chỉ để lại một chiếc để dùng. Bảy người lên xe chờ xuất phát.

"Ngồi xong! Chúng ta xuất phát!"

Ôn Nhạc nắm tay Tiêu Văn, nhìn cửa gara chậm rãi kéo lên.

Hành trình mạt thế chính thức bắt đầu.

Khu biệt thự của Ôn Nhạc nằm gần ngoại ô thành phố, hiện tại đa số nhân loại đều còn hôn mê chưa tỉnh, chưa có biến thành tang thi, cho nên một đường này còn tính là thông thuận.

Chỉ là bọn họ không biết, nguyên nhân bên trong chính là do số người hôn mê trong phạm vi quá lớn, cho nên giao thông cơ bản đều bị tê liệt. Nhưng chỉ vài giờ sau, thời điểm ngay khi mọi người chân chính gặp phải mạt thế, chạy khỏi nội thành sẽ càng thêm khó.

Từ đây đến cao nguyên chỉ có thể đi cao tốc, vừa lên cao tốc liền thấy rất nhiều xe va vào nhau, may mắn là ngày thường lượng xe cộ ở đây cũng không quá nhiều, cẩn thận tránh né một chút hẳn là vẫn có thể chậm rãi đi tới.

Ôn Nhạc ngồi bên cửa sổ, nhìn chằm chằm những chiếc xe ở bên đường, từ khi cậu tỉnh lại đến bây giờ đã qua một giờ, lúc này có khả năng sẽ xuất hiện tang thi.

Ân Trình Dương ngồi ở ghế phụ, Hàn Á là quân sư cùng bác sĩ Chu Tuyền đem Mạc Cương kẹp ở giữa ngồi ở hàng thứ hai, mà Ôn Nhạc cùng với Tiêu Văn ngồi ở hàng cuối cùng.

Đối với sự an bài của chính mình Ôn Nhạc vẫn thực vừa lòng, đây là đội hình an toàn nhất ở mạt thế. So với những người khác, sức chiến đấu của Hàn Á cùng Chu Tuyền rõ ràng là mạnh hơn một bậc, mà chú Mạc tuổi lớn, nên là trọng điểm bảo hộ.

Còn những ý kiến không vừa lòng của những người khác, Ôn Nhạc trực tiếp làm lơ.

Đối với Hàn Á, cách Ôn Nhạc an bài như vậy hắn cũng rất tán đồng, nhưng nếu so sánh sức chiến đấu của bọn họ, hẳn là Ôn Nhạc mới là trọng điểm bảo hộ đi?! Một thân da thịt non mịn, tay nhỏ chân yếu kia, ngay cả thể lực của chú Mạc hẳn là cậu cũng so không lại đi?!

"Đó là cái gì?" Đột nhiên Ân Trình Dương lớn giọng, đánh vỡ an tĩnh trên xe.

Ôn Nhạc thầm nghĩ: Tới rồi!

Mở ra cửa sổ ở trên nóc xe, Ôn Nhạc đứng dậy. Chỉ thấy phía trước khoảng chừng 200 mét, một thân ảnh cứng còng ngồi xổm bên cạnh cửa một chiếc xe hơi, mơ hồ đang cắn nuốt thứ gì đó. Mà trên thân cửa xe một mảnh máu thịt tung toé, không cần nói cũng biết 'người' đó đang ăn thứ gì.

Khi xe chạy lại ngày càng gần, mới thấy rõ ngay cửa xe là một cái bụng bị mổ xẻ chỉ còn lại nửa thân người. Văn Ngôn run tay lái khiến xe lạng một hồi, Ân Trình Dương trực tiếp mở cửa sổ xe nôn hết cả ra.

Nghe được hương vị tươi sống hấp dẫn từ trên xe của bọn Ôn Nhạc, tang thi ném xuống thi thể đang ăn một nửa, nó cứng đờ đứng dậy, hướng về phía đồ ăn mới mẻ đang tới gần.

Ôn Nhạc cơ hồ muốn chửi ầm lên, mấy người này ngày thường rất đáng tin cậy, như thế nào mà hiện tại lại yếu ớt như vậy?!

"Đem cái đầu nhét vào lại trong xe! Lái xe đi!" Nói xong, Ôn Nhạc nâng súng lục lên, bắn một phát vỡ đầu tang thi.

Rốt cuộc Mạc Ngôn cũng lấy lại tinh thần mà dẫm chân ga, Ân Trình Dương cũng hậu tri hậu giác mà lui đầu vào trong, không cẩn thận 'phịch' một tiếng đập vào khung cửa xe.

Lấy tây xoa xoa đầu, Ân Trình Dương xoay xoay cổ, hắn cũng không dám oán giận. Chỉ thật cẩn thận mà nhìn gương chiếu hậu xem xem Ôn Nhạc đang ngồi trở lại chỗ. Vừa lúc nhìn thấy Ôn Nhạc đang trừng mắt nhìn hắn, làm cho Ân Trình Dương đến gương xe cũng không dám nhìn.

"Lời trước đó tôi dặn đã quên hết rồi?" Cả người Ôn Nhạc tràn đầy sát khí nói.

Không chỉ Ân Trình Dương, ngay cả những người khác cũng không nhịn được mà rụt rụt bả vai, không dám đâm vào họng súng.

Tiêu Văn buồn cười nhìn một đám ngoan ngoãn ngồi yên, kéo tay Ôn Nhạc lại trấn an.

Hàn Á liếc mắt nhìn bên ngoài cửa sổ xe, bộ óc bị bắn tung toé...

Một súng này của Ôn thiếu cũng đủ tàn nhẫn. Tuy trong lòng biết cái kia đã không phải nhân loại, nhưng đối với những tang thi này, bọn họ chỉ sợ là không ai có thể giống như Ôn thiếu, không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp bạo đầu.

Mấy người bọn họ đều đã từng lăn lộn nhiều năm trong xã hội đen a! Thế nhưng Ôn thiếu so với bọn họ còn xã hội đen hơn cả xã hội đen! Thế giới này điên rồi.

Bất quá một súng kia, đủ chuẩn! Đủ mạnh!

Được Tiêu Văn trấn an, sắc mặt đen như đáy nồi của Ôn Nhạc cũng bình thường trở lại, trong lòng cậu cũng hiểu được, những người này tuy rằng sống trong hắc đạo, nhưng bọn họ cũng không phải là những kẻ tuỳ tiện giết người, muốn bọn họ tiếp thu hiện thực còn cần chút thời gian.

"Tang thi đã không phải nhân loại, hiện tại không phải chúng nó chết thì là chúng ta vong. Hơn nữa, hiện tại tang thi chỉ vừa mới biến dị, hành động chậm chạp, còn dễ đối phó. Cho nên hiện tại luyện tập nhiều một chút, phỏng chừng một tháng sau bọn chúng sẽ trở nên linh hoạt, tốc độ hành động càng giống với nhân loại."

Có lẽ đây là sự trả thù của thiên nhiên với nhân loại, trừ bỏ một vài cá biệt có gen mạnh mẽ, còn lại những động vật khác đều trở nên mạnh hơn, phạm vi sinh tồn của nhân loại thu nhỏ lại. Nhân loại đã nhiều năm xưng bá địa cầu, đã đến lúc phải trả giá. Thời thế thay đổi, khôn sống dại chết, cường giả sẽ thích ứng hoàn cảnh mà càng trở nên mạnh hơn, kẻ yếu sẽ bị thấu tóm, đào thải.

Nhưng thiên nhiên vẫn có chút nhân từ, cho nhân loại cơ hội, thời điểm tang thi mới xuất hiện cũng không khó đối phó, chỉ cần có thể bình tĩnh đối kháng, nhân loại sống sót đoàn kết lên, kỳ thật mạt thế cũng sẽ không khiến nhân loại lâm vào tận thế. Nhưng mà....

Ôn Nhạc châm chọc cười.

Thói hư tật xấu của con người sao có thể dễ dàng thay đổi. Chỉ sợ khi xã hội biến mất, đạo đức bị chôn vùi, con người mới chính là nguyên nhân của tận thế.

Tang thi vừa rồi chính là bắt đầu. Hiện tại trên đường đã xuất hiện vài bóng dáng cứng còng cùng vài mảnh vết máu.

Xe chạy với tốc độ 30km/giờ, bây giờ tang thi không phải là nhiều, cho nên cũng không sợ tang thi sẽ nghe thấy thanh âm mà vây công lại đây.

Trừ bỏ Mạc Ngôn đang lái xe cùng Mạc Cương ngồi bên trong, những người khác đều mở cửa sổ ra một khoảng cách vừa vặn để có thể dễ dàng hoạt động, vươn tay cầm súng, chỉ cần đi ngang qua một con tang thi liền bắn bể đầu chúng.

Những con quái vật này bắn chết một con sẽ ít đi một con, Ôn Nhạc biết tang thi biến dị lần nữa cũng có xác suất, thiếu đi một con, thì xác suất biến dị cũng ít đi một phần. Hơn nữa, phỏng chừng không lâu sau, người sống sót trong nội thành sẽ chạy trốn ra ngoài thành. Ít nhất ở trên cao tốc này, bọn họ có thể tiêu diệt bớt đi tang thi để có thêm cơ hội cho người sống sót khác.

Ôn Nhạc cảm thấy bản thân đã thay đổi, trở nên khác hoàn toàn trước đây. Nếu là tính cách trước đây, khi cậu biết mạt thế sẽ tới, cậu nhất định sẽ nghĩ cách thông tin cho mọi người đều biết. Nhưng lần này, trừ bỏ vài người Tiêu Văn, cậu cũng chưa nói với ai khác. Từng thấy qua nhiều góc tối, Ôn Nhạc sẽ không lại bao đồng để bản thân cùng người bên cạnh phải trả giá.

Cho dù cậu có nói ra đi, thì có ai sẽ tin tưởng? Mà khi mạt thế thật sự bùng nổ, người may mắn sống sót sẽ nghĩ cậu ra sao? Dù không chộp cậu đưa tới phòng nghiên cứu, cũng sẽ oán hận cậu vì cái gì không nói rõ ràng tỉ mỉ một chút, vì cái gì không sớm nói cho bọn họ, vì cái gì không.... Về sau chỉ sợ rằng những người đó đem các thân thích bạn bè bị biến thành tang thi đổ hết lên người cậu.

Đây là nhân tâm......

Cho nên Ôn Nhạc ngậm chặt miệng, đã từng trải qua quá nhiều chuyện, cậu chỉ muốn bảo vệ tốt những ngừoi đang ngồi trên xe này, nếu thời điểm có năng lực cậu sẽ thuận tiện hỗ trợ một chút, còn những chuyện khác... Xin lỗi, thứ lỗi cậu không đủ khả năng!