Mạt Thế Trọng Sinh Chi Độc Sủng

Chương 37: Bùng Nổ




Tiêu Giản phản ứng nhanh, hắn bước nhanh đi đến ven tường tắt công tắc đèn.

Nháy mắt, mọi thứ lâm vào bóng tối, trong nhà là một bầu không khí quỷ dị.

Mọi người thích ứng với bóng tối rất nhanh. Tiêu Giản nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, thoáng vén lên một góc rèm, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của bọn họ.

Giờ khắc này, ngay cả hít thở cũng rất nhẹ nhàng.

Xa xa truyền đến tiếng bước chân hỗn độn. Âm thanh càng lúc càng lớn, hỗn độn, dồn dập, còn có cả tiếng thú gầm.

Bọn họ chậm rãi di chuyển qua bên cửa sổ, cách cái cửa sổ lớn sát đất nhìn ra bên ngoài cổng sắt và tường bao.

Tất cả đều bị tường bao và cổng ngăn trở, nhưng bọn họ vẫn đứng ở cửa sổ nhìn ra.

Âm thanh càng lúc càng lớn, rốt cuộc cũng đến! Từng cái bóng đen cao ráo bay vụt qua, từng con một đều hướng đến phía chân núi mà chạy, giống như ở đó có thứ gì đó hấp dẫn chúng! Chỉ có vài con đi qua biệt thự của họ, móng vuốt bén nhọn cào vào cổng sắt phát ra tiếng vang chói tai. Bạch Khải Thụy vì vậy khẩn trương đến nỗi tự bịt miệng, sợ bản thân sẽ không khống chế được mà phát ra âm thanh, ngay cả Tiêu Giản bình tĩnh ngày thường cũng đã nắm chặt cây thương.

Trong bóng đêm, Hàn Kiều Kiều nắm lấy tay Hàn Dực. Cô không sợ, mặt cửa sắt còn có cơ quan, chúng nó không xông vào được, cho dù vào được, bọn họ vẫn còn có thương với đạn.

Nhưng… Vì sao dị chủng lại bỗng nhiên xuất hiện nhiều như vậy? Chẳng lẽ dưới chân núi đã xảy ra chuyện gì?

Hàn Dực trở tay nắm lấy tay cô, im lặng không nói, nâng lên một cái tay khác nhìn đồng hồ.

Bọn họ đợi thật lâu, nhưng như là chỉ chờ một lát. Sau khi động tĩnh bên ngoài kết thúc, Hàn Dực nắm tay Hàn Kiều Kiều ngồi ở trên sô pha, chậm rãi nói: “Hai phút, khoảng cách không sai biệt lắm là 1000 mét, bất quá tốc độ này chắc chỉ là tốc độ bình thường của chúng, mà phi toàn lực bùng nổ dưới tốc độ nhanh nhất.”

Lục Trường Uyên cũng ngồi xuống: "Con người mà chạy 1000 mét thì phải cần 3 đến bốn phút. Tốc độ của dị chủng chắc là gấp đôi con người."

Giọng Ngôn Tiếu có chút run run, “Chúng nó… Nhảy rất cao.” Những bóng đen đó nhảy quá cao.

Lục Trường Uyên vẫn lí trí như cũ: “Không, nhìn như rất cao, nhưng nếu kết hợp với chiều cao của chúng nó thì sức bật chỉ cao hơn con người một chút."

Tiêu Giản vẫn đứng cạnh cửa sổ, cảnh giác nói: "Mục tiêu của chúng nó thật đồng nhất. Tất cả đều hướng đến núi, vì sao?"

Hàn Dực lắc đầu: "Phương hướng kia chính là biệt thự trên núi, nhưng dị năng của tôi không nhìn lên đấy được."

Tinh thần lực của Hàn Dực giống như nước, có thể thẩm thấu đến mọi nơi, thông qua loại năng lực này, tinh thần lực có thể dò tìm giống như radar, nhìn đến nơi xa mà mắt thường không thấy, địa hình, cấu tạo của kiến trúc, sinh vật tựa như biến thành tượng xuất hiện trong đại não hắn. Bây giờ khoảng cách dò tìm của hắn chỉ là 1000 mét, nhưng khoảng cách này cũng chỉ là tương đối, nếu gặp vật cản lớn thì khoảng cách sẽ bị thu nhỏ. Ví dụ như đây là một quảng trường lớn không chướng ngại vật thì tinh thần lực có thể bao trùm toàn bộ, nhưng nếu nơi này là một căn nhà cao tầng thì tinh thần lực phải thẩm thấu vào cả bê tông cốt thép, khiến cho khoảng cách dò tìm thực tế bị thu nhỏ.

Biệt thự ở đỉnh núi với biệt thự của họ nằm ở giữa, cách một cánh rừng rất lớn.

Hàn Kiều Kiều lên tiếng sau bầu không khí trầm mặc.

“Hẳn là Hoàng Hậu xuất hiện.” cô dừng một chút, lại nói, “ Hoàng Hầu Phát triển thành thục, sẽ phát ra một loại mùi hương, mùi hương này người thường không ngửi được, nhưng mà dị chủng lại ngửi thấy được từ xa, vì nó mà điên cuồng.”

Lục Trường Uyên hỏi: "Sau khi tìm được Hoàng Hậu thì sao?"

Hàn Kiều Kiều theo bản năng nhíu mày: “Dựng sào huyệt.”

Biểu tình mọi người đều trở nên nghiêm trọng.

Đây thật sự không phải một tin tức tốt. Bọn họ chuẩn bị ở chỗ này vượt qua hai tháng sau, thế nhưng dị chủng cũng muốn lập sào huyệt ở đây?

Hàn Kiều Kiều nhớ tới kiếp trước. Lúc ấy cô đang ở bên ngoài làm người tình nguyện, dị chủng bỗng nhiên xuất hiện, dục vọng ăn cơm điên cuồng tấn công mọi người, trường hợp hoàn toàn mất khống chế, anh trai may mắn tìm được cô, mang cô về biệt thự. Đoạn thời gian kia cô hoảng sợ không chịu nổi được một ngày, thấy từng người từng người một chết đi. Có người bệnh chết, có người bị dị chủng cắn chết, có người biến thành dị chủng bị hắn giết chết.

Dị chủng xuất hiện ngày càng nhiều, chúng đi vào sân phá nát tất cả đồ vật, cô và hắn tránh ở tầng hầm, mỗi ngày cô đều nghe thấy tiếng bước chân của chúng trên đầu mình, chúng nó vây quanh biệt thự, tìm đồ ăn...

Lúc ấy cô chỉ biết sợ hãi, chưa từng nghĩ rằng thức ăn nước uống từ đâu mà có, cũng không nghĩ là ai đã gác đêm cho mình ngủ, bây giờ nghĩ đến, cô đau lòng...

Hàn Kiều Kiều ôm cánh tay Hàn Dực, trong bóng đêm càng xích vào gần hắn.

Hàn Dực không tự giác gợi lên một nụ cười.

Hắn vừa hưởng thụ tiếp xúc thân mật vừa nói: "Những con dị chủng chạy tới vừa rồi ước chừng có ba mươi con, hơn nữa khu biệt thự cũng có. Khu biệt thự cần phải dọn dẹp sạch sẽ, nếu chúng nó quen hành động ban đêm, như vậy chúng ta liền hoạt động vào ban ngày."

Hàn Dực nói xong, nhìn quét qua thần sắc của mọi người, cuối cùng dừng ở trên mặt Lục Trường Uyên, “Trường Uyên, buổi tối ngươi vất vả một chút, lấy phương án ra."

Hàn Kiều Kiều biết, hắn chuẩn bị phá huỷ sào huyệt dị chủng. Bây giờ xác thật là thời cơ tốt nhất, một khi sào huyệt đã hình thành quy mô, sẽ không ngừng có dị chủng bị mùi hương dẫn đến nơi đây, chúng nó sẽ thường xuyên ở gần đây săn thức ăn, hơn nữa Hoàng Hậu sẽ không ngừng đẻ trứng… bây giờ tiêu diệt còn kịp, bọn họ mới có thể bảo đảm biệt thự an toàn, sẽ không bị dị chủng vây khốn.

Lục Trường Uyên sảng khoái gật đầu một cái, Hàn Kiều Kiều thậm chí mơ hồ trông thấy trên mặt hắn có sự nóng lòng muốn thử, ngay cả người lá gan không lớn như

Ngôn Tiếu và Bạch Khải Thụy cũng muốn thử.

Hàn Kiều Kiều từ trong lồng ngực hắn ngồi dậy, nói: "Lục ca lập kế hoạch nên không gác được thì để em gác cho."

Hàn Dực gật đầu, nói: "Ừm, anh bồi em."

Hàn Kiều Kiều lắc đầu: "Anh phải nghỉ ngơi chứ, từ nãy đến giờ anh vẫn luôn sử dụng dị năng. Chỉ là hai tiếng thôi, em không mệt.

Suốt hai tiếng thần kinh căng chặt, suốt hai tiếng cảnh giác cao độ, nói hoàn toàn không mệt đương nhiên là giả, nhưng cô không hi vọng hắn mệt. Cô cảm thấy bây giờ hắn cần phải nghỉ ngơi thật tốt.

Đời trước vẫn luôn là hắn bảo hộ cô, đời này, cô cũng muốn làm gì đó.

Hàn Dực vừa muốn nói gì, Hàn Kiều Kiều lông mày dựng thẳng lên, nỗ lực ra vẻ hung ác: "Anh mau đi ngủ! Đi luôn bây giờ."

Hàn Dực nghe vậy bật cười, hắn xoa đầu Hàn Kiều Kiều.

Ngôn Tiếu cùng Tiêu Giản cũng phụ họa nói: “Hàn ca, Kiều Kiều nói có lý, chúng ta bây giờ đều dựa vào tinh thần lực của anh, nghỉ ngơi tốt mới có thể khôi phục dị năng.”

Hàn Kiều Kiều được ủng hộ, càng thêm lớn mật, đứng lên dùng sức túm lấy Hàn Dực từ sofa, trắng trợn táo bạo làm nũng: “Đi nghỉ đi, đi mà đi mà.”

Trong mắt Hàn Dực hiện lên một tia ấm áp, nói: "Được, anh lên lầu nghỉ trước."