Không khí nhẹ nhàng này không diễn ra quá lâu.
Lục Trường Uyên buông điện thoại, nhìn Hàn Dực lắc đầu: “Bên kia nói hôm nay không đưa được."
Lục Trường Uyên đưa cho Hàn Dực mấy con thỏ sống, bởi vì Hàn Dực là dị năng giả hệ tinh thần, cần có cơ thể sống mới có thể nâng cao trình độ. Hẳn là hôm nay hàng đến, nhưng bây giờ thương gia gọi điện thoại tới nói không thể chở hàng.
Tiêu Giản suy nghĩ một chút, móc di động ra gọi điện thoại, chẳng được bao lâu, hắn nói với mọi người: "Không gọi được cho tiệm cơm hộp."
Ngôn Tiếu quay đầu đi xem TV, nói: “Chẳng lẽ trong thành đã xảy ra chuyện? Nhưng mà tin tức vẫn luôn không thay đổi, vẫn đang phát lại tin tức buổi sáng."
Mọi người đều không tự chủ được nhìn về phía Hàn Dực.
Sắc mặt Hàn Dực lặng như nước, sau một lúc lặng im, thanh lãnh nói: “Mọi người nghỉ ngơi sớm chút, giữ gìn thể lực, từ đêm nay trở đi, sẽ thay phiên gác đêm.”
Đoạn thời gian trầm mặc trước khi Hàn Dực nói chuyện, trừ Bạch Khải Thụy, những người khác đều biết Hàn Dực sở hữu dị năng hệ tinh thần, khu biệt thự vùng này đã xuất hiện một vài dị chủng, nếu không Hàn Dực cũng không đưa ra yêu cầu gác đêm.
Ngôn Tiếu, hàm súc hỏi: “Dực ca, cái kia… Nhiều không?”
Hàn Dực không lên tiếng, Lục Trường Uyên nói: “Khu biệt thự này có thiết kế dựa vào núi, tổng cộng có tám hộ, chỉ bán đi bảy hộ, hơn nữa có hai hộ có người định cư ở nước ngoài, những người cư trú ở biệt thự trừ bỏ chúng ta chỉ còn có bốn hộ, cho dù tất cả biến dị cũng không vượt qua hai mươi người.”
Hàn Kiều Kiều rất muốn cười, cô cảm thấy Lục Trường Uyên quả thật chính là một người cuồng số giá trị, mặc kệ chuyện gì đều có thể thể hiện bằng con số. Nghĩ đến bây giờ không khí tương đối nghiêm túc, Hàn Kiều Kiều nhịn xuống không cười.
Tiêu Giản tựa hồ đối với cái này thấy nhiều không trách, nói: “Hơn nữa xác suất thương vong ít nhất trừ một phần ba, tôi đoán chỉ có mười chỉ trái phải.”
Hàn Dực nói: “Sáu chỉ.”
Ngôn Tiếu vừa nghe, có chút phấn khởi lên, lập tức nói: “Sáu cái? Chúng ta còn chờ cái gì? Thay vì lo lắng hãi hùng chờ chúng nó lại đây, không bằng bây giờ đi ra ngoài giết sạch, như vậy còn có thể ngủ ngon!”
Ai ngờ, sau khi hắn nói xong, cả nhà lại lặng im.
Ngôn Tiếu bị bầu không khí quỷ dị an tĩnh này làm cho nổi da gà:
“Làm sao vậy?…… Như vậy chẳng lẽ không tốt sao?”
Tiêu Giản tức giận ném cho hắn một sự xem thường, ngay cả Hàn Kiều Kiều cũng dùng vẻ mặt đồng tình nhìn hắn.
Lục Trường Uyên ngoài cười nhưng trong không cười: "Anh không thấy bản đồ sao? Nơi này là khu biệt thự, không phải khu vực không người! Qua hai cây số liền có một cái thôn, nơi đó có tận mấy hộ dân!
Tiêu Giản cầm bản đồ lên ném vào người Ngôn Tiếu:
“Anh định đem dị chủng dẫn đến đây sao!”
Ngôn Tiếu xấu hổ… một lúc sau vẫn không nói gì.
Hàn Dực trầm mặc thật lâu cuối cùng đã lên tiếng:
“Hiện tại bọn họ vẫn rất tán loạn, chờ đến buổi tối, nhìn hướng đi của bọn họ rồi quyết định.
Mọi người đều tiếp nhận đề nghị này.
Lịch gác đêm được quyết định khá nhanh. Từ 11 giờ bắt đầu, đến 7 giờ sáng ngày hôm sau, Lục Trường Uyên, Tiêu Giản, Ngôn Tiếu, Bạch Khải Thụy, bốn người này mỗi người thủ hai giờ.
Bởi vì Hàn Dực phải thường xuyên dùng dị năng điều tra tình huống bốn phía, vì bảo tồn thể năng, mọi người không để hắn gác đêm, Hàn Kiều Kiều cũng bọn đàn ông này làm lơ.
Nàng vốn đang có chút không phục, Bạch Khải Thụy lại vui tươi hớn hở nói: “Kiều, cô thành niên sao? Có mười sáu tuổi sao?”
Ngôn Tiếu nói: "Dựa theo quốc gia của các người thì cô ấy đương nhiên đã thành niên, nhưng mà ở đây cô ấy vẫn chưa được tính là thành niên.
Hàn Kiều Kiều thở phì phì cãi lại: “Qua hai tháng nữa em sẽ 18 tuổi!”
Ngôn Tiếu rất kinh ngạc: “Em sắp 18 rồi á… Cho nên em là cung Nhân Mã, cung Ma Kết?
Hàn Kiều Kiều không biết nói gì, cô cảm thấy Ngôn Tiếu rất logic được không?
“... Là Ma Kết.” Đáng ghét, cô vì cái gì còn trả lời hắn!
"Rất xứng đôi với chòm sao của Hàn Dực nha."
Hiện tại tâm tình đã khá hơn nhiều.
Bạch Khải Thụy nhấc tay lên tiếng: "Anh biết xem chòm sao? Giúp tôi xem vận thế đi! Tôi là Song Ngư!”
Lục Trường Uyên đánh gãy tổ hợp hip hop hai người này, lười nhác nói: " Tôi thủ 11 giờ đến 1 giờ sáng.”
Suy nghĩ của Bạch Khải Thụy lập tức bị mang đi: "Ừ ừ! Tôi có thể dậy rất sớm, để cho tôi tới thủ 5 giờ đến 7 giờ đi."
Tiêu Giản: "Tôi thủ từ 3 giờ đến 5 giờ."
Bạch Khải Thụy rất quan tâm hỏi hắn: “Giản, bằng không chúng ta đổi giờ đi? Ba giờ đến 5 giờ dễ mệt lắm.
Tiêu Giản mỉm cười lắc đầu, biểu tình ôn hòa.
Ngôn Tiếu liền nói: "Được, hiện tại chỉ còn một chút nữa là ba giờ, tôi đi đây.”
Quyết định tốt giờ gác đêm, Tiêu Giản, Ngôn Tiếu với Bạch Khải Thụy chạy tới phòng bếp chuẩn bị cơm chiều, bởi vì tiệm cơm hộp không hề đưa cơm, bọn họ chỉ có thể dùng đồ ăn bản thân dự trữ. Cũng may là không bị cắt điện, quầy đông lạnh có rất nhiều nguyên liệu có thể sử dụng.
Tuy rằng Ngôn Tiếu dõng dạc bảo cô yên tâm giao phòng bếp cho bọn họ, nhưng mà, Hàn Kiều Kiều rất khó tin rằng hắn nấu được cơm.
Đến lúc có mùi thơm bay ra khỏi bếp, Hàn Kiều Kiều liền chấn kinh.
Lục Trường Uyên tương đối bình tĩnh, nói: “Là Tiêu Giản nấu."
Hàn Kiều Kiều mở to hai mắt nhìn: “Lục ca, mũi anh thính thế, còn biết được là ai nấu."
Lục Trường Uyên cười, “Ngôn Tiếu chỉ phụ trách rửa rau thái rau thôi."
Lời còn chưa dứt, Ngôn Tiếu ở sau lưng bọn họ la lớn: “Ai nói?! Nhìn xem đây là cái gì?”
Ngôn Tiếu đắc ý đem một đĩa đồ ăn đỏ đỏ trắng trắng để lên bàn cơm.
Hàn Kiều Kiều chạy tới xem, “Cà chua? Đường quấy cà chua?”
“Đừng coi khinh món này, nó có thể giải cay! Tiêu Giản mới vừa làm món cay.'
Một lát sau, Bạch Khải Thụy cũng từ phòng bếp đi ra, trong tay bưng một đĩa salad, vừa đi vừa tán thưởng, “Quá thơm! Thật là thơm! Giản là Thần Bếp!”
Tiêu Giản làm món cay, đồ ăn lại còn nhiều! Vừa thơm vừa cay, mọi vây quanh ở bên cạnh bàn ăn đến vui vẻ vô cùng, Hàn Kiều Kiều thiếu chút nữa ăn căng bụng, cuối cùng vẫn là Hàn Dực ngăn cản không cho cô ăn nhiều, lo cô sẽ bị nóng trong.
Ngôn Tiếu đẩy đường quấy cà chua sang chỗ cô: “Giải cay, giải cay!"
Hàn Kiều Kiều ăn đến sưng miệng, hai mắt cô tràn đầy sùng bái nhìn về phía Tiêu Giản, thiệt tình ca ngợi nói: "Đây là món cay ngon nhất em từng ăn!”
Tiêu Giản có chút thẹn thùng cười cười, giống một đứa trẻ lớn.
Bạch Khải Thụy một bên ăn một bên tán thưởng không ngừng: “Ăn ngon! Ăn quá ngon!”
Hàn Dực đổ cho Hàn Kiều Kiều một ly nước chanh, hắn nhìn đôi môi hồng nhuận của cô, thấp thấp cười: "Mèo nhỏ ham ăn.”
Một nồi thức ăn to bị tiêu diệt sạch sẽ.
Rượu đủ cơm no, cả nhà tụ tập ở phòng khách nghỉ ngơi, phảng phất như là ở súc dinh dưỡng duệ, cũng không vội vã đi huấn luyện.
Lục Trường Uyên ôm laptop gõ gõ đánh đánh, một lúc lại viết vào tờ giấy bên cạnh.
Ngôn Tiếu tò mò nhìn một tờ: “… Khi trường, độ chính xác, phạm vi… Đây là cái gì?”
Lục Trường Uyên đẩy mắt kính, đầu cũng không ngẩng mà nói: "Kế hoạch huấn luyện dị năng của cậu cùng Carrey."
Bạch Khải Thụy vừa nghe thấy, lập tức đi lên, định cầm một tờ giấy lên xem, lại bị Lục Trường Uyên đánh vào tay.
"Vẫn chưa làm xong."
Hàn Kiều Kiều duỗi cổ nhìn ra phía Lục Trường Uyên, muốn biết có phần của anh trai không, Lục Trường Uyên như là cảm thấy được, ngẩng đầu, nhìn về phía cô nói: “A Dực không cần cái này.”
Vì sao…
Tiêu Giản ở một bên yên lặng tiếp lời: “Bởi vì Dực ca đủ thông minh, cho nên không cần.”
Ngôn Tiếu vừa nghe, đây là nói hắn không thông minh sao! Hắn liền phải nổi dậy!
Hàn Dực bỗng nhiên tắt đi TV, đồng thời trầm thấp nói: “Tắt đèn, đừng nói chuyện.”