Mạt Thế Manh Thú Hoành Hành

Chương 9




Cái răng sữa nhỏ xíu còn chẳng là gì với miếng vảy to oạch của mít tơ rắn, thế nhưng lại sắc bén không gì bằng, lướt nhẹ qua đã làm nứt miếng vảy.  

“Xì-”

Rắn ta cảm thấy kỳ kỳ bèn cong đuôi lên, quất mạnh một cái.

Bụi đất mịt mù.

Cục bông vừa nãy còn gặm đuôi rắn thừa sống thiếu chết không buông đã nhanh nhảu lỉnh đi mất, nương theo cái đuôi mà trèo lên người con rắn lớn này.

“Cuối cùng cũng bỏ vai rồi.” Bạch Duẫn Dương híp híp mắt, dáng vẻ này xem chừng vẫn chưa được thỏa hết sức mình.

Sau khi nhóc vào đây đã phát hiện con rắn này giả vờ ngủ, chưa cần biết tại sao đã vào mùa đông rồi mà con rắn này lại không chịu ngủ đông, cái Bạch Duẫn Dương tò mò chính là, mắc gì nó phải giả vờ ngủ.

“Nhóc con, sao mày lại biết nói, lẽ nào mày cũng ăn phải thứ đó à?” Giọng nói trầm thấp, thế mà lại không có vẻ tức tối khi bị cắn, thấy Bạch Duẫn Dương có thể nói được tiếng người, rắn ta cũng không vờ vịt chi nữa, thân mình ánh lục dựng thẳng lên, xoắn lại 180 độ, nhìn cục bông ở trên người mình.

Thứ đó là thứ gì cơ? Cục bông ngơ ngác, đồng thời cũng bất ngờ một chút.

Bởi vì giọng nói xuất hiện trực tiếp trong đầu nhóc luôn.

Hơi giống với việc giao tiếp bằng thần thức.

Không ngờ ngay cả một con thú biến dị hung tợn lại có thể tu luyện đến cấp bậc này.

“Ông có thể giao tiếp trực tiếp bằng thần thức, sao tui lại không thể nói chuyện được.” Bạch Duẫn Dương bất mãn phe phẩy cái đuôi, ngồi trên miếng vẩy bóng loáng trông như một quả núi vậy: “Sao ông lại phải giả vờ ngủ vậy?” Bạch Duẫn Dương vẫn kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.

Nhìn kỹ thì con rắn này trông đẹp ghê.

Nhìn hao hao giống Trúc Diệp Thanh, ánh lục phủ toàn thân là sắc xanh trơn bóng thường thấy ở ngọc thạch, mặt bên có một vệt trắng mờ không rõ nét, đôi mắt đỏ rực như máu như sương quyện vào không tan, những lúc nhìn xa xăm lại khiến người khác run sợ, thân mình thon dài nhanh nhẹn linh hoạt, khi nhìn kỹ vào, lại thấy một luồng khí áp chế.

Nếu mà bé bé xíu thì xinh hơn.

Cứ bé bé là dễ cưng hết! 

Bạch Duẫn Dương than thở trong lòng.

Căn nhà kho dưới lòng đất bỗng chìm vào vắng lặng, một luồng sóng rung không thể thấy bằng mắt thường bắt nguồn từ thân rắn ở trung tâm lan tỏa ra tứ phía.

Rất lâu sau, rắn ta mới thôi lặng im mà mở miệng nói: “Tình trạng của mấy con thú biến dị ngoài kia đã khá hơn nhiều rồi, trong hai ngày ta nghỉ ngơi xem ra nhóc đã giúp đỡ chúng nó không ít.”

Rắn ta dường như đã tháo bớt phòng bị, cơ thể ngầm phát ra uy lực cùng dần dần thả lỏng, lại nằm ườn ra đất.

[Loài rắn sẽ chìm vào ngủ đông khi đông tới, ta đây cũng không ngoại lệ. Ba tháng trước trong lúc ta đang đi tìm hang động, vô tình tìm được mấy khối đá nhỏ nhỏ, rất giống mấy thứ đã rơi từ trên trời xuống đó.

Ta cảm thấy trong đó chất chứa năng lượng nhiều lắm, không kiềm lòng nổi mà ăn mất một khối đá.

Thế nên lúc mấy kẻ đó tới vây bắt ta, ta đã tỉnh táo rồi.]

Bạch Duẫn Dương ngồi trên thân rắn tung vó chạy đến chỗ cái đầu nhọn của nó, nằm phịch xuống ngay giữa hai mắt, nhìn cái đầu lưỡi thụt thò của rắn ta, nổi tính hiếu kỳ: “Mà dù cho ông có tỉnh rồi đi nữa, sao ông lại không phản kháng lại? Cứ mặc cho người ta phá tổ của ông, tính tình của ông dễ dãi vậy luôn hả?”

Mắt rắn đỏ lòm trừng Bạch Duẫn Dương đầy dữ tợn, nhưng vẫn cố gắng nhìn xuống để giải thích: [Mặc dù ta có ý thức, nhưng năng lượng trong khối đá đó quá lớn, vẫn chưa tiêu hóa xong hết, lấy cứng chọi cứng với bọn chúng cũng không phải thượng sách, chi bằng cứ an lòng mà tiêu hóa cho xong năng lực của khối đá đã.]

Cũng đúng.

Bạch Duẫn Dương khẽ gật đầu.

Cái thứ đồ rơi từ trên trời xuống ấy không phải là mảnh vỡ của Thái Cực Âm Dương Bàn à.

Trông bộ dạng của con rắn này, vận may của nó đưa đẩy nhặt được mấy mảnh vỡ này, đã vậy còn là từ Bạch Bàn.

Thời gian có hai tháng quả thật khó mà tiêu hóa nổi.

Thế nhưng Bạch Duẫn Dương càng lúc càng hiếu kỳ về Thái Cực Âm Dương Bàn. Đến cả tập tính ngủ đông của loài rắn mà cũng thay đổi được, thật là đáng sợ.

“Ông to thật đó, là thú biến dị to nhất mà tui từng được gặp.” Bạch Duẫn Dương khen một câu thật lòng thật dạ.

Thường thì ở Khung Sơn khá là hòa bình, hiếm khi xảy ra xung đột, Bạch Duẫn Dương cũng ít thấy được hình dạng chân thân của mọi người.

Ngay cả khi có kẻ đột nhập, nhóc con vì còn nhỏ nên phải theo chân các bạn nhỏ khác đi lánh nạn, chưa được tận mắt thấy cảnh đánh nhau kịch liệt ầm ầm.

Thế nên câu khen rắn đây lớn quá, là lời thật lòng đó.

Thân là một con báo chân ngắn, nằm mơ cũng là mơ có cặp giò dài thướt tha.

Nhưng câu này lại chạm vào vết thương lòng của rắn ta. Rắn ta mới nãy còn xem như yên ổn lại dùng hết sức bình sinh mà gật đầu lắc đầu muốn hất văng cục bông trên đầu mình xuống, xem chừng còn muốn lăn vài vòng trong cái kho hàng này.

Não nề mà hắt xì một cái, Bạch Duẫn Dương nằm ườn ra, hai tai rung rung, lạnh lùng mà nhìn con rắn đang ngọ nguậy.

Tận ba phút sau, nhóc mới từ tốn cất lời: “Ông mà ngọ nguậy nữa là làm người khác tỉnh giấc đó.”

Rắn xanh nằm cứng người trên đất, rầu rĩ mà nói: [Ta cũng đâu ngờ lại trở nên to như vậy, cảm thấy không nhanh nhẹn chút nào. Trước lúc ăn phải khối đá đó, toàn thân ta chỉ tầm 3 mét mà thôi, ai mà ngờ lúc tiêu hóa dần dần cơ thể cũng to ra.]

Bạch Duẫn Dương vẫn không quên mục đích của chuyến đi này: “Sao bọn họ bắt được ông lại không đem đi đấu giá? Mà bỏ ông ở đây cũng không nhốt vào lồng, không sợ tới năm sau ông ăn thịt bọn họ hết sao?”

[Có lồng chứ, chẳng qua ta lớn nhanh quá, không dùng lồng được nữa. Mấy hôm trước nghe bọn chúng bàn bạc, hình như phải gia cố lại cái kho này thêm lần nữa. Còn về việc tại sao bọn chúng lại không đem ta đi đấu giá, đó là vì chúng muốn ta lột xác.]

Khi biết có vài người muốn có da rắn, rắn ta thở phào một hơi, vì thế mới an tâm ở lại chỗ này, đợi đến khi tiêu hóa xong hẵn khối đá rồi sẽ đập chết bọn chúng. 

Lột xác?

Bạch Duẫn Dương sáng tỏ mọi chuyện.

Loài rắn mỗi lần phát triển sẽ lột bỏ một lớp da, trong đám đàn em mà Bạch Duẫn Dương thu phục được cũng có một linh thú hệ lột xác, biết rằng lớp da chúng nó lột ra có thể luyện thành pháp y bảo hộ thân thể.

Xem ra ý đồ mà đám người Lâm Hoành Vĩ nhắm tới là đây.

“Sắp tới tui sẽ thả cho bọn chúng chạy, ông phải làm sao đây? Có thể nhúc nhích hông?” Lắc lắc cái mông nhỏ, Bạch Duẫn Dương bám vào đầu rắn rồi nhoài đầu về trước đối mắt với rắn ta.

[Cử động thì được đó, nhưng nếu có nảy ra đánh nhau, ta e là không giúp được gì cả.] Trước mắt thì nó vẫn chưa tiêu hóa hết khối đá, không sử dụng được dị năng.

Thế này hơi phiền rồi nha, Bạch Duẫn Dương vung vẩy cái đuôi.

Động vật biến dị trong cả khu xưởng này rất nhiều, nếu mà muốn tẩu thoát, không làm kinh động người khác tựa chừng là không thể nào. Lại vác theo một cục nợ thương tích đầy mình, bên người có thêm một con rắn biến dị chạy chung thì thuận lợi hơn chút chút.

Vấn đề là con rắn này bây giờ chạy không được đánh không xong, đây mới là vấn đề á.

Cái đuôi xù đung đưa trái phải mỗi lúc mạnh hơn, cục bông nằm trên đầu rắn rơi vào thế bí.

Lăn một vòng… vẫn chưa nghĩ ra cách… lại lăn thêm vòng nữa… suýt nữa là rơi từ trên đầu rắn xuống đất.

Con rắn tò mò hỏi: [Nhóc thì sao, nhìn bên ngoài có lẽ là báo tuyết, mẹ nhóc đâu?]

Mẹ… mẹ à…

Cục bông vừa rơi vào trầm tư chợt tươi tỉnh mà trèo lên lại, hai tai không kiềm được mà phe phẩy, dùng sức chà xát vết ấn màu đỏ trên trán.

Một cái lọ nhỏ bỗng xuất hiện bên cạnh người.

Bạch Duẫn Dương bật nắp lọ, đổ ra một viên tròn đưa cho con rắn biến dị nằm im bên dưới mình: “Cái này cho ông nè.”

[Đây là gì vậy?]  Con rắn biến dị vẫn còn chút cảnh giác.

“Hồi bé tui ham ăn hay bị đầy bụng lắm, mẹ làm cho tui thuốc tiêu thực này, có thể hỗ trợ tiêu hóa tốt.” Lúc nhóc ta mới vừa đi chập chững chưa được lâu đã ăn vụng linh quả ngàn năm trong nhà.

Cái quả có chút xíu làm bụng nhóc đầy ứ suýt chết, nhờ mẹ Thanh Hòa của nhóc thức đêm luyện thuốc cứu mạng nhóc.

Rắn biến dị nửa tin nửa ngờ.

Bạch Duẫn Dương mất kiên nhẫn rồi, chân sau bám chặt vào đầu rắn, thân mình đong đưa trên không, hai chân trước mở miệng rắn ra nhét viên thuốc vào.

“Qua một đêm là hết, mai rồi tui lại tới xem tình hình sao. Ông có thể ngẫm nghĩ nên làm gì để thu nhỏ cơ thể lại đi, viên thuốc này giúp được ông nhiều lắm đó.”

Bạch Duẫn Dương ấn định thời gian mở lồng là rạng sáng ngày 1, là lúc người người yên giấc nhất, chúng nó vẫn còn hai ngày để nghỉ ngơi

Cục bông nhảy từ đầu của con rắn xuống, chuẩn bị rời đi.

“Sao lại giúp bọn ta?” Phía sau vọng tới câu hỏi bất an của rắn ta.

Bạch Duẫn Dương ngẩng đầu nhìn cửa thông hơi, hỏi ngược lại: “Vậy lúc tui cắn đuôi của ông, sao ông lại không đánh tui vậy?” cái đuôi cứ thế mà vẫy nhẹ.

Con rắn biến dị không nói lời nào.

Ai ai cũng như nhau cả.

Hai ngày ở đây Bạch Duẫn Dương đã thấy được tình cảnh ngặt nghèo của động vật biến dị.

Dị năng giả ở cái xưởng này đều coi chúng nó như hàng hóa, lúc còn sống thì ra sức chèn ép chúng, chết rồi thì đem chế thành thức ăn.

Tiếng gầm chua xót của con sói hoang ngày mới chuyển vào đó dường như vẫn còn vang vọng bên tai, muốn đuổi nhóc đi khỏi chốn này bằng mọi giá.

Sói, rắn, cáo hay khỉ rõ ràng đều là đối thủ của nhau trong tự nhiên, trong đó giữa kẻ đi săn và con mồi tồn tại không ít sự đối lập.

Thế nhưng ở nơi đây chúng nó không hẹn mà lại đứng chung một chiến tuyến.

Bởi vì tình hình hiện nay đã không để chúng nó dễ gì đấu đá lẫn nhau nữa rồi.

“Ngày mai tui lại tới thăm ông, cố lên đó nha.”

Hiện giờ, những con thú biến dị trong công xưởng này, đều là đồng loại đang bị uy hiếp đến tính mạng.

Mà vì chính thân phận là linh thú biến dị của chúng, Bạch Duẫn Dương lại tiện tay cứu chúng nó một đường sống.