Mạt Thế Manh Thú Hoành Hành

Chương 10




Ngày thứ ba sau khi xuống núi, cuối cùng Bạch Duẫn Dương cũng nhớ tới một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.

——Đó chính là, nhóc phải ăn gì đây?

Mặc dù tu vi của nhóc đã đạt đến Tích Cốc Kỳ, thế nhưng hồi còn ở trên núi thì nhóc không bỏ sót bữa nào.

Ba ngày xa nhà, nhóc bắt đầu nhớ nhung tôm xốt dầu, thịt kho tàu, gà xào ớt do mẹ nấu ăn kèm với một chén cơm thơm phưng phức.

Đói quá à QAQ.

Phù… Cục bông nằm bẹp dí trên đầu sư tử con dõi mắt nhìn chằm chằm về phía phòng bếp đằng sau, hai tai cụp xuống trông có thương không cơ chứ.

Kể từ khi xảy ra chuyện của Cố Hiểu Huy, ban ngày không có ai mở cổng nhà kho ra cả. Giờ đã giữa trưa, dị năng giả đều đi ăn cơm ở sau bếp hết rồi, trong nhà kho bấy giờ chỉ toàn là tiếng thở khò khè của động vật biến dị.

Và có cả… tiếng rỏ dãi của cục bông đáng thương khôn xiết.

Cái chân bất giác xoa lên vết ấn trên trán, Bạch Duẫn Dương dự định xem coi có gì ăn được hay không.

Kết quả là tìm được một hũ kẹo trong góc của không gian.

Là kẹo do Thanh Hòa mama làm đó!

Dưa hấu tự trồng sau vườn nhà, thêm vào một xíu cam thảo Cửu Bạch, còn có vị thơm của sữa ong chúa nữa.

Hũ kẹo trong suốt chỉ to chừng nửa người Bạch Duẫn Dương, bởi vì hũ kẹo được giăng một chú thuật không gian, kẹo bên trong hũ xem ra không nhiều cho lắm.

Đôi tai vừa mới rũ xuống trong nháy mắt đã phấn khích dựng thẳng lên, Bạch Duẫn Dương với lấy hũ kẹo, chồm người trên đầu sư tử con, hai chân sau kẹp chặt, chân trước thì cật lực mở nắp hũ ra.

Hương vị chua chua ngọt ngọt xông thẳng vào mũi.

Cái chân đầy lông tung ra một vuốt, kẹo bên trong xoay vòng vòng… không chụp được.

Không cam tâm, lại quơ quào một chập… Lần này thì bắt được kẹo, nhưng tiếc sao vừa kéo đến miệng hũ lại rơi trở lại.

Bạch Duẫn Dương: (▼ヘ▼#)

Đợi đến lúc nhóc quay về sẽ quậy tung cái tầng hầm chất đầy bảo vật của ông ba này!

Phong với chả ấn.

Phong ấn cái củ cải, bây giờ cả một cục kẹo nhóc còn không lấy được nè.

Một trận sột soạt vọng tới từ phía nhóm động vật biến dị xung quanh, chúng chồm người dậy nhìn Bạch Duẫn Dương với ánh mắt thèm thuồng, ngay cả cái đệm sư tử lót dưới người cục bông cũng nhịn không nổi, nhúc nhích thân mình.

Chúng dõi mắt theo nhóc báo tuyết con đang ôm khư khư hũ kẹo trong lòng, mới đầu nhóc ta khè cái răng sữa dọa bầy thú biến dị quanh mình, rồi cái đầu xù như muốn chui lọt hẳn vào trong hũ kẹo vậy. Nhìn xuyên qua hũ kẹo trong suốt có thể thấy được đầu lưỡi hồng hồng đang khều khều viên kẹo đỏ nho nhỏ vào miệng.

Cục bông cuối cùng cũng ngậm được kẹo vào miệng, chu chu cái mỏ đầy thỏa mãn, cái đuôi phe phe phẩy phẩy.

Sư tử còn nằm dưới nhóc ta kêu gào gào hai tiếng, tỏ vẻ đáng thương. Bạch Duẫn Dương lơ đẹp nó, miệng ngậm kẹo liền chồm người lên…

Ể?

Cục bông còn đang kẹt đầu trong hũ kẹo chợt cứng người lại. 

Ráng thêm tí nào…

Vẫn không chịu ra.

Thôi toang rồi, đầu nhóc bị kẹt rồi!

Bạch Duẫn Dương rất xuất sắc khi nhét đầu kẹt vào hũ kẹo.

Đệch, vài tháng trước nhóc ta còn nhét đầu vào xong kéo ra vô tư cơ mà. Ra đi mà, sao hôm nay lại kéo không ra.

Không lẽ nhóc bự ra rồi sao?

Cái mặt mâm tròn xoe nhăn nhúm lại, Bạch Duẫn Dương nhất quyết không thừa nhận nhóc béo lên rồi.

Cục bông hít sâu một hơi, hai chân sau kẹp chặt vào hũ, chân trước bám vào vành hũ, gồng hết sức kéo đầu ra như đang nhổ củ cải. Sau nửa phút thì đầu của nhóc cũng rút ra khỏi lọ kẹo rồi. Chẳng qua lông tóc trên đầu vốn nếp nào ra nếp đó lại thành cái chổi chà, rối tung rối xù. Hết cách, nhóc ta đành phải ngồi xổm xuống, kiên nhẫn liếm vuốt để chỉnh lại lông tóc trên đầu. Chải chuốt xong xuôi, hai tai Bạch Duẫn Dương phe phẩy, vội vội vàng vàng giấu hũ kẹo vào trong lòng, giả vờ như không hề có chuyện gì xảy ra cả, nằm cuộn trên đầu sư tử con đang nhắm mắt dưỡng thần.

Tiếng leng ca leng keng vọng tới từ phòng bếp phía sau, nhóm dị năng giả đã dùng bữa xong dần đi tới, đẩy mở cánh cửa kho đang đóng chặt.

Từng tia sáng rọi chiếu vào trong, xua đi cái lạnh lẽo âm u bên trong nhà kho. Bạch Duẫn Dương để ý rằng, tất cả thú biến dị đều đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang mở ra từ từ kia, nhìn đến ngẩn ngơ, trong đôi mắt mờ đục dần ánh lên một tia sáng, cứ như thế giới đằng sau cánh cửa là thiên đàng không thể chạm tới vậy.

Nhóc thu tầm mắt lại, nhắm nghiền hai mắt.

“Thằng Lưu, mày cho vài đứa đến trung tâm khu xưởng để sắp xếp đồ đạc đi. Lần này người tới đa phần là nhắm vào con sư tử với con báo tuyết cả, tao ước chừng cũng khá đông đấy. Kêu chúng nó dọn dẹp hết khoảng sân cho sạch sẽ vào.”

“Văn Bân, mày dẫn theo người đi mua chút thịt cá ở thành phố S đi. Để đến hôm đấu giá lấy ra chiêu đã mấy anh lớn.”

“Mạnh Tuyết, tao không cần biết mày xài cách gì, tao muốn xem cái kho ngầm ở khu Đông Bắc có gì. Tuyệt đối không được để kẻ nào phát hiện ra đồ ở bên trong đó.”

Từ hướng bếp, Lâm Hoành Vĩ đang lau miệng và phân phó công việc, gã ta vừa khoác áo choàng vừa đi về hướng 4 đội còn lại, rõ ràng là định thương thảo chuyện gì đó.

Cánh cửa đóng sầm lại, chặn những tia nắng ấm áp lại bên ngoài cửa. Cả kho hàng lại chìm vào bầu âm u quen thuộc.

Bầy thú biến dị trong kho vốn quen rồi, chúng lại nằm rạp xuống đất, đôi mắt tinh tường lại mờ mịt thêm một lần nữa.