Mạt Thế Manh Thú Hoành Hành

Chương 7




Bạch Duẫn Dương cực kỳ tò mò về con rắn biến dị mà khỉ mẹ nói, cơ mà có tò mò thì tò mò thế thôi, nhóc cũng không hề quên mất việc mình cần làm. 

Quá nửa đêm nhóc con lại tới nhà kho của Đội Cờ Trắng Lâm Dật An, Đội Cờ Xanh của Dương Phan và đội Cờ Đỏ của Tề Dịch, trong lúc ngưng tụ quả cầu nước thì tiện thể kiểm tra một lượt đại đa số động vật biến dị nhốt trong này.

Trong 5 thế lực thuộc công xưởng này, đội ngũ của Lâm Hoành Vĩ là mạnh nhất, có số lượng dị năng giả làm tay sai đông đảo nhất, mà bản thân đội trưởng Lâm Hoành Vĩ cũng đã là dị năng giả cấp 3.

Có thể thấy được thực lực của cả đội qua 3 con thú biến dị cấp 2 trong nhà kho của bọn họ. Xếp sau đó là Đội Cờ Trắng của Lâm Dật An, con sói biến dị mà ban ngày muốn xua đuổi nhóc đi chính là do đội của bọn họ bắt được.

Theo sau là Đội Cờ Hồng của Cố Vân, mặc dù trong tay không có con thú biến dị cấp 2 nào, nhưng số lượng thú biến dị cấp 1 cực kỳ nhiều. 

Mối quan hệ giữa Đội Cờ Xanh của Dương Phan và Cờ Đỏ của Tề dịch khá tốt, thế mà cũng chiếm được một góc đất trong công xưởng này, còn một vài đội khác khó khăn lắm mới giữ được cân bằng.

Đến khi Bạch Duẫn Dương chữa trị xong 1 lượt cho các động vật biến dị trong 10 kho hàng, bụng cá trắng* phau dần hiện lên ở phía chân trời. 

*Bụng cá trắng = mặt trời:))) 

Gió tuyết bên ngoài cũng đã ngưng, từ từ xuất hiện từng vệt ánh cam sáng nhàn nhạt, những vầng mây âm u rồi cũng dần bay đi, chẳng còn trầm buồn như ngày hôm qua nữa. 

Có vẻ hôm nay tiết trời sẽ đẹp đây.

Ước chừng thời gian thì mùa cỏ cây ngủ vùi rồi cũng sẽ sớm qua thôi.

Một cục bông nhảy ra từ kho hàng cuối cùng vểnh vểnh cái tai, đôi mắt xanh biếc lóe lên nét ranh mãnh, bóng trắng vừa vụt qua đã biến mất dạng.

Dị năng giả vừa hé cửa kho hàng thốt lên một tiếng “Oái?”. Phía sau có người hỏi: “Sao đấy hả?”

“Hình như tao mới thấy có con mèo, bắn tốc độ vãi, vèo một cái đã mất tiêu.” Dị năng giả lẩm bẩm một mình.

“Mắc cười mày quá, chỗ này làm gì có mèo, nhốt trong lồng cả rồi, bò ra đây kiểu gì được. Mày nhìn lớp tuyết kia kìa, có dấu chân nào không?” Người phía sau châm chọc.

Dị năng giả cúi đầu nhìn quanh bốn phía, không cam tâm lắm, mạnh tay mở toang cửa kho rầm rầm: “Xem như ông đây hoa mắt, mau dọn sạch đống tuyết trước cửa đi, không là đội trưởng lại chửi bục mặt ra đấy.”

Phía sau kho hàng, toàn thân Bạch Duẫn Dương phủ ánh bạc đang tung vó chạy như điên, không lưu vết chân trên tuyết, chớp mắt đã đến được phía trên kho hàng đầu tiên.

Nhóc từ cửa thông gió nhảy vào, đứng trên mặt đất lắc lắc mình, vuốt lại từng nếp lông trên đầu bị xù ngược lên tứ phía do vuốt chân chà xát thô bạo kịch liệt.

“Ư ử-” Sư tử con ở đằng sau sáp lại gần, cố gắng duỗi móng từ khe hở của lồng về phía trước như muốn lôi kéo Bạch Duẫn Dương trở ngược vào lồng.

Bạch Duẫn Dương còn đang sửa soạn lông tóc, lo rằng cứ chà xát mãi vậy có khi nào mình bị trụi lông luôn không, đâu có thèm để ý tới nó.

Nhìn sư tử con quyết chí không bỏ cuộc khi không đạt được mục tiêu, còn đang có ý há to cổ họng ra oai, Bạch Duẫn Dương ngoái đầu, ánh mắt ẩn ý như biển sâu xanh sẫm nhìn chằm nó đầy lạnh lùng, từ từ nhe răng ra.

Hàm răng trắng bóng mới nhìn tưởng chừng như chẳng có chút sát thương nào, thế nhưng sư tử con run rẩy toàn thân, co lại vào trong.

Hừ-

Cục bông hài lòng mà liếm láp móng vuốt, tiếp tục chỉnh sửa lông. Đợi đến khi nhóc sửa soạn đẹp cả rồi, ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện tất thảy động vật biến dị nhốt trong lồng không dám nghỉ ngơi, nhìn nó chằm chằm không chớp mắt lấy một cái, nét lo lắng thoáng qua vô cùng giống con người.

Trong gian phòng phía sau xuất hiện tiếng động. Đôi tai nhọn trên đầu phe phẩy, Bạch Duẫn Dương đứng dậy, hẫng bước nhảy vào trong lòng dưới ánh nhìn chống đối sáng quắc của sư tử con.

Vừa tiếp đất thì cánh cửa phía sau kịp mở ra.

Lâm Hoành Vĩ đang ngái ngủ bước vào, còn chưa kịp kiểm tra động vật biến dị đã bị tên dị năng giả gác đêm nằm ở cổng ngáy đến rung trời đá văng cơn buồn ngủ.

Mặt gã tối sầm, bước tới nhấc chân đá vào tên thuộc hạ. “Đứa nào!” Dị năng giả ngơ ngác, nổi giận đùng đùng.

Lâm Hoành Vĩ cười hừ một tiếng: “Đứa nào mày nói coi? Tao kêu hai thằng chúng mày gác đêm, chúng mày trực ở đây hả? Ngủ với nghê! Đách sợ động vật biến dị trong kho chạy đi mất à.”

Dị năng giả nhảy phốc lên khỏi đất cười nịnh: “Đội trưởng, đây chỉ là nhất thời không chịu nổi thôi mà, không có lần sau nữa đâu.”

“Hai thằng mày hôm nay phụ trách dọn tuyết trước cổng, cũng không cho ai bén mảng lại gần mấy cái lồng kia, chỉ cần mấy con thú biến dị kia xảy ra vấn đề gì, chúng mày đừng hòng mà theo chân tao nữa, muốn cút đâu thì cút mẹ đi.”

Lâm Hoành Vĩ hừ lạnh, nhìn thuộc hạ cúi đầu nhận lỗi rồi mới rời đi. Mãi không thấy bóng dáng gã ta nữa, hai tên dị năng giả phụ trách trực đêm mới ngẩng đầu lên, trong mắt toát lên vẻ không phục.

“Gác đêm lại không cho đổi ca, ngồi đây cả một đêm, chó nào chịu nổi, chợp mắt tí cũng không được.”

Tên dị năng giả còn lại cũng bóp bóp trán: “Rồi rồi, oán giận làm gì nữa. Chi bằng tranh thủ giờ còn sớm nghỉ ngơi một tí, ăn sáng xong còn phải đi quét dọn đống tuyết.”

“Lẽ ra trực đêm xong tụi mình còn được ngủ một giấc, xui vãi nồi. Chẳng qua là thằng oắt con thôi, lo lắng cái khỉ mốc gì.” Tên đang nói trừng mắt nhìn Bạch Duẫn Dương trong lồng đầy ác ý.

Bạch Duẫn Dương ứ hiểu mô tê gì:????

Không lẽ là phát hiện ra có gì đó sai sai à?

Cơ mà đâu phải đâu, thế sao lại trừng mình?

Có cảm giác bị giật giật ở đằng sau, có thứ gì đó đang đè vào đuôi của nhóc. Bạch Duẫn Dương ngoảnh đầu lại nhìn thì phát hiện sư tử còn sinh lực dồi dào nhờ vào một đêm dưỡng sức đã khá hơn rất nhiều, lúc này đang đè vuốt chân lên đuôi lông mềm mại của nhóc, sư tử con phấn khích dựng thẳng đầu, giống mèo con khi nhìn thấy cần câu mèo. 

Đuôi của nhóc có phải cần câu mèo đâu. Bạch Duẫn Dương trừng mắt, kéo đuôi mình ra khỏi, sau đó cũng không quên dùng đuôi làm roi quất nó một cái. Sư tử con ăn đòn xong cuốn gói đi, tròn mắt nhìn nhóc đầy tội nghiệp.

Mới thể hiện được một tí thôi, bên ngoài lần lần lượt lượt có tiếng mở cửa kho hàng, còn có tiếng nói chuyện và bước chân.

Cả kho hàng như bừng tỉnh khỏi đêm tối, ồn ào khỏi phải nói. Bạch Duẫn Dương không muốn ló đầu ra rước thêm phiền, nhóc ngẩng nhìn đỉnh đầu của sư tử con, ý tứ hiển nhiên không cần nói.

Trong mắt bé sư tử con được mẹ bảo bọc quá kỹ vẫn còn sót lại chút khờ dại, cặp mắt to tròn đánh vòng nửa buổi trời mới hiểu được ý của Bạch Duẫn Dương, ngoan ngoãn cúi đầu xuống.

Bạch Duẫn Dương chỉ to bằng mèo con nằm xõa ra như hôm qua, cuốn người lại thành một cuộn, đuôi gác ngang mũi, khép mắt lại không nhúc nhích gì nữa.

Sư tử con nằm dưới chán chường phẩy phẩy cái đuôi, sau đó cũng nhắm mắt lại. Như một dấu hiệu, động vật biến dị trong kho hàng cũng nhắm mắt theo đó, co cuộn người lại, không nỡ để vụt mất cơ hội hiếm gặp.

Trời gần vào trưa, cuối cùng hai gã dị năng giả đi dọn sạch tuyết đọng trước cửa cũng không kịp đổi ca, đã thấy một người từ xa chạy tới. Khi tới gần rồi, bọn họ mới nhìn rõ là ai.

“Không phải thằng con rác rưởi của ả kia à, nó tới chỗ này làm gì vậy?” Một tên dị năng giả trông có vẻ nhã nhặn mà lại có gì đó hèn nhát bèn hỏi.

“Nó hả?”  Gã dị năng giả xấu tính cười lạnh: “Mày còn lạ gì tính nết của nó nữa, ỷ vào việc mẹ nó là đội trưởng mà suốt ngày vênh váo mặt mũi không coi ai ra gì. Cả cái xưởng này ai mà không biết Cố Hiểu Huy thích ngược đãi động vật. Nghe đâu lần này nhắm tới con báo tuyết đội trưởng mang về hôm qua. Ông đây khinh, thằng ranh con đó còn không phải dị năng giả mà còn dám kiêu căng, sớm muộn gì nó cũng biết mùi thôi.”

Thằng nhãi ranh này nhất định là nhắm vào con báo tuyết trong lồng rồi, tốt nhất là nó không giữ chặt tay chân làm bị thương cục vàng cục bạc của đội trưởng, lúc đó có thằng nhãi này tính kiểu gì.

Chỉ cần nhớ đến chuyện bị mắng ban sáng, gã dị năng giả xấu tính liền tức anh ách trong bụng: “Đi thôi, A Anh, tụi mình đi ăn sáng, việc cần làm cũng xong hết rồi.”

“Không được, đội trưởng dặn tụi mình trông coi lồng giam mà.” Lâm Anh bác bỏ.

Gã dị năng giả nảy ra chủ đích muốn cho thằng nhãi khiến gã khó chịu phải ăn quả đắng phẩy tay: “Chìa khóa lồng nằm do tao nắm, thằng quỷ kia không làm gì được đâu, tao đi ăn đây.”

A Anh do dự một chút cũng theo đi chung.

Đợi đến khi không thấy bóng dáng hai gã rồi, Bạch Duẫn Dương nằm sấp trên đầu sư tử con mới mở mắt ra. Những người khác trong đội đã ăn sáng xong rồi rời đi từ sớm, dựa theo ý của bọn họ thì có lẽ là đi phát thiệp mời ở thành S, mời một vài vị dị năng giả cấp cao tới tham dự buổi khai mạc chợ trời ngày hôm sau.

Thế nên người ở công xưởng không đông là mấy, người có quyền quyết định chỉ có mỗi Mạnh Tuyết. 

Tiếng bước chân cồm cộp dần dần đến gần.

Là nó… Thằng quỷ nhỏ độc ác đó.

Bạch Duẫn Dương nhướng mắt nhìn, nằm yên lặng trên đầu sư tử con, quyết tâm nhìn xem kẻ lén lút bày trò quỷ này định làm cái gì. 

Hôm nay Cố Hiểu Huy nhân lúc mẹ không chú ý bèn lén lút chạy tới đây. Kể từ hôm qua bắt gặp con thú màu ánh bạc này xong, nó cứ như hồn bay phách lạc, trong lòng như bị mèo cào vậy.

Nó sống ở cái xưởng này nửa tháng rồi vẫn chưa thấy có con thú biến dị nào đẹp đến như vậy.

Nhìn lại mấy con thú biến dị khác trong xưởng. Mình mẩy thì bẩn thỉu, bốc mùi hôi thối, ánh mắt tuyệt vọng đến chết lặng, còn có những con cứng đầu không chịu ăn cơm mà khiến bản thân gầy trơ cả xương. Chỉ nhìn nhiêu đó thôi hứng thú của nó với mấy con thú này đã bay gần hết sạch.

Thế mà con thú con mà Lâm Hoành Vĩ mang về hôm qua, trông bộ dạng thật sự đẹp vô cùng. Thân mình tròn vo lông còn bồng bềnh, toàn thân da lông phủ ánh bạc tưởng như đang phản quang. Mới nhìn thôi đã biết chưa bị hành hạ bao giờ. 

Đặc biệt là cặp mắt màu xanh dương kia, Cố Hiểu Huy mê chết nó đi được, trong lòng cứ gào thét phải móc cặp mắt đó ra rồi giấu đi. Cố Hiểu Huy ngó trái ngó phải, chưa mất bao lâu đã tìm được con mồi mà nó thèm muốn không thôi.

Nó nín thở bước tới từ từ, cách lồng chừng 1m bèn dừng lại.

Nhìn gần cặp mắt đó càng đẹp hơn. 

Cố Hiểu Huy nhìn đến mê muội.

Rất muốn...muốn xem xem lớp lông ánh bạc đó tưới đầy máu tươi sẽ như thế nào.

Hoặc có chăng là con thú con này đau đớn nằm rạp trên đất, nhìn nó bằng ánh mắt van nài.

Hoặc là nó bộc phát hết thảy thú tính, nhe nanh múa vuốt.

Hoặc là…

Chỉ mới nghĩ đến thế thôi, toàn thân Cố Hiểu Huy run lên vì sướng. Nó rút cây kim tiêm mai thúy từ trong túi quần, nhắm chuẩn xác vào cục bông đang nằm yên nhìn nó trông như không hề biết chuyện gì sắp xảy ra.

 

“Grào--”

Sư tử con bị đè dưới mình thấy được thứ Cố Hiểu Huy đang cầm, không màng tới Bạch Duẫn Dương nằm trên đầu mình liền chống đỡ thân mình gầm lên,  tiếng gầm ngập tràn sự giận dữ.

Bạch Duẫn Dương phẩy vuốt, vỗ cho một phát.

“Áu-” Yên lặng được một chút.

Lần này sư tử con không nghe lời nữa, thay vào đó lắc đầu nguầy nguậy muốn hất Bạch Duẫn Dương xuống đất, đồng thời cố gắng cúi đầu, muốn lấy thân mình che chắn cho Bạch Duẫn Dương.

“Gâu! Gâu Gâu”

“Meoooo”

“Chít chít!”

Nhìn cảnh nhóm động vật biến dị lồng lộn cả lên, tiếng la hét vang khắp cả nhà kho, ra sức vung mình đập vào trong lồng, tưởng như vẫy vùng muốn thoát ra bằng cả tính mạng.

“Gào- (Chị X)” sư tư con còn chưa lớn được bao cũng gào lên trong bất lực.

Bạch Duẫn Dương hiểu rồi.

Ý của nó là, chỉ cần bị thứ này đâm vào người, sẽ rơi vào trạng thái tê cứng trong gần 3 giây, chúng nó đều nếm mùi cả rồi.

Đây là do chúng nó là kho động vật biết dị. Nếu là động vật bình thường, sức sát thương của kim tiêm mai thúy thật sự rất lớn. 

Cố Hiểu Huy thấy tiếng động quá lớn, rất sợ sẽ kéo người tới, tay run lên, kim mai thúy bị nén lại, bắn ra hết bên ngoài rồi.

 

Ống kim bé xíu bị bắn ra, dội ngược lại hướng cũ, vô tình găm vào mặt Cố Hiểu Huy.

“Á!” Tiếng la thất thanh còn dữ dội hơn so với động vật biến dị vang vọng khắp kho hàng.

Mạnh Tuyết hớt hải chạy tới từ phía sau. Lọt vào mắt ả là cảnh Cố Hiểu Huy lăn lộn trên đất. 

Ả run lẩy bẩy nói: “Sao lại thế này?!”

Chẳng có ai đáp lời ả, chỉ có một cục bông đang ngồi xổm ở đằng kia vô tội mà phe phẩy vuốt.