Mạt Thế Manh Thú Hoành Hành

Chương 6




Trong căn phòng đơn sơ tối mịt, chỉ có một chiếc giường, một cái bàn cùng một cái ghế dựa. Đồ đạc này nọ nằm vung vãi trên mặt bàn, lẫn giữa chồng vở sách lộn xộn hình như là mấy lọ trang điểm bình thường.

Rõ ràng chủ căn phòng này là nữ rồi.

Trên chiếc giường đơn cạnh cửa sổ, một tấm chăn phủ hờ truyền tới tiếng hô hấp có quy luật. Cây đèn nhỏ trên cái bàn đổi diện giường được mở lên, ánh đèn lờ mờ xua đi tăm tối trong phòng.

Quyển nhật ký… quyển nhật ký màu đen…

Tìm được rồi!

Trong mắt Bạch Duẫn Dương lóe lên một luồng ánh sáng, khó khăn mà dùng cái vuốt thịt lật lật cuốn sổ dày cui phía dưới chân. Trang đầu tiên trong nhật ký là tên của chủ nhân – Cố Vân. Nét chữ cứng cáp có lực, đầu bút lông bén nhọn, mang theo sự cố chấp bảo thủ, không khó mà đoán được tính cách cố chấp thờ ơ của chủ nhân quyển nhật ký.

Cái đuôi lông phía sau vuốt sàn sạt lên ghế dựa, thể thiện rõ sự khoái trá trong lòng Bạch Duẫn Dương. Nhóc mở quyển nhật ký ra, lập tức bị cái tên được nhắc tới liên tục của ai đó đập vào mặt.

Tiểu Huy… Tiểu Huy… Cố Tiểu Huy.

Là cái thằng nhóc quỷ lấy con khỉ khốn đốn kia làm đồ chơi.

Bạch Duẫn Dương bĩu môi, dứt khoát lật đến phía sau, cuối cùng nhóc cũng tìm được cái mình muốn tìm.

Ngày 7 tháng 6.

Thời sự vẫn không giải thích rõ ràng vụ nhật thực xảy ra suốt hai ngày này là chuyện gì. Trên trường đã bắt đầu cho nghỉ học, Tiểu Huy cũng trở về từ trường rồi. Trong lòng luôn có một dự cảm không hay, mong là mình chỉ nghĩ nhiều thôi.

Ngày 9 tháng 6.

Nhật thực đã được bốn ngày rồi, toàn cầu cứ như bị một bàn tay khổng lồ nào đó không thấy được nắm chặt trong lòng bàn tay. Trên mạng đều đoán già đoán non, nói là tận thế tới rồi. Hôm nay đi tranh đồ ở siêu thị suýt chút nữa bị người ta giật mất, người xung quanh ai nấy trong lòng cũng hoảng sợ. Rốt cuộc là bị cái quái gì vậy? Ai nói rõ cho tôi biết được không! Nhật với chả thực, vì sao không giải thích rõ ràng đi, cứ che che giấu giấu cũng chỉ làm mọi người thêm rối loạn mà thôi.

Ngày 11 tháng 6.

Hết rồi, cuối cùng cũng hết rồi. Tốt quá đi.

Ngày 12 tháng 6.

Tất cả trật tự đều được khôi phục. Tiểu Huy cũng về lại trường, mình bắt đầu đi làm lại như thường. Nhật thực mấy ngày trước cứ như là một giấc mơ vậy.

Ngày 15 tháng 6.

Đêm hôm nay lại đẹp lạ lùng, thời sự còn nói sẽ có một trận mưa sao băng hoành tráng. Mình cùng Tiểu Huy ngồi trên ban công, không hiểu sao trong lòng lại có một chút cảm giác mơ hồ.

Rạng sáng hai giờ, chuyện mưa sao băng làm xôn xao cả mạng xã hội, cảnh tượng náo nhiệt khiến mình cảm thấy mấy ngày rối loạn trước kia quả thực là mơ thôi.

Ngắm mưa sao băng kìa, đẹp thật đấy.

Quả thật là hoành tráng mà.

Trận mưa sao băng có thể xem như là trận mưa tráng lệ nhất trăm năm qua.

Sao băng chi chít nhau như cơn mưa rào ngày hè vậy, rợp cả một khoảng trời đêm.

Kéo dài tầm nửa tiếng.

Ngày 17 tháng 6.

Dối trá, đó vốn không phải là sao băng!Lũ dối trá! Một lũ láo toét!

Mình thấy rồi.

Rất nhiều người thấy nữa.

Cái gì đó trông như sao băng lao thẳng về hướng Trái Đất!

Lo lắng mà cả đêm qua không ngủ, ít nhất là có trên một trăm ngôi “sao băng” đáp tới gần thành phố S.

Chấn động kéo dài suốt một đêm.

Nơi mà tất cả “sao băng” rơi xuống đã bị niêm phong lại.

Toàn bộ tin tức trên mạng về cơn mưa sao băng đêm qua bị gỡ bỏ sạch, cấm bàn tán.

Nghĩ đến cơn mưa “sao băng” chi chít đếm không xuể đêm quá, dự cảm mơ hồ trong lòng càng ngày càng mạnh mẽ.

Ngày 20 tháng 6.

Nghe bạn nói, nhóm người tiếp xúc với sao băng đầu tiên kia đã bị cách ly rồi.

Gần đây kiểm tra chặt chẽ, một khi bị bệnh thì nhất định phải vào bệnh viện.

Không lẽ, tận thế tới thật rồi?

Ngày 1 tháng 7.

TANG THI! TANG THI!!

Trên mạng bùng lên một video

TRONG BỆNH VIỆN XUẤT HIỆN TANG THI!

TẬN THẾ TỚI THẬT RỒI!

Chữ viết phía sau càng lúc càng ẩu tả ghê gớm, đủ để nói lên suy nghĩ rối loạn của chủ nhân. Chẳng lẽ, đợt mạt thế này là do cơn mưa sao băng ấy kéo tới à?

Gần thành phố S có hơn trăm ngôi “sao băng”?

Bạch Duẫn Dương trầm tư, cái đuôi phía sau cũng không vung vẩy nữa, chỉ lật tiếp mấy trang sau mà xem.

Lần này, thời gian nhảy thẳng tới tháng 8, chữ viết cũng ổn định hơn rất nhiều.

Ngày 21 tháng 8.

Thời điểm hỗn loạn của mạt thế đã qua rồi.

Căn cứ thành lập trật tự mới. Với lại đám tang thi ăn thịt người cũng không dám lại đây. Tất cả đều đang phát triển theo hướng tốt.

Ngày 30 tháng 8.

Hôm nay cứu được một tên tình báo khá nhanh nhẹn, theo lời của hắn, mình đã biết một vài chuyện liên quan đến đợt tận thế này.

Theo như hắn nói, ngày 11 tháng 6 sau khi nhật thực kết thúc, tại khoảng không gần Trái Đất xuất hiện một khối thiên thạch cực lớn, lúc đầu đoán chừng là một hành tinh nhỏ có diện tích trung bình. Khối thiên thạch này hiện lên đồ án hình Thái Cực âm dương, đổ bộ về Trái Đất với tốc độ cực nhanh.

Các quốc gia khởi động kế hoạch khẩn cấp, tận dụng đạn hạt ngoài vũ trụ phá vỡ thiên thạch. Trận mưa sao băng kia chính là mảnh vỡ sau khi thiên thạch bị nổ tung.

Sao mà hay được, lúc bấy giờ mới là khởi đầu cho cơn ác mộng.

Thái Cực Âm Dương Bàn bị đạn hạt nhân phá hủy thành ngàn vạn mảnh nhỏ. Nếu gặp may, xung quanh là mảnh vỡ nằm phía Bạch Bàn, người chịu ảnh hưởng của Bạch Bàn sẽ có được dị năng.

Nhưng nếu chung quanh là mảnh vỡ Hắc Bàn, người ở đấy sẽ dần dần chẳng hay biết mà biến thành tang thi vô thức!

Ngày 5 tháng 9.

Căn cứ bắt giữ được một con thú biến dị dị năng, còn kèm theo vài ba tin tức về thực vật biến dị.

Ngày hôm qua cách đây một dặm xuất hiện rất nhiều người tị nạn. Nghe bọn họ nói, Cách khu vực M một dặm có một con mãng xa biết phun lửa, hai mắt đỏ rực, không hề có lý trí…

Phía sau không còn bao nhiều chuyện về Thái Cực Âm Dương Bàn nữa.

***

Bạch Duẫn Dương xem lướt phía sau một chút, trong lòng đã hiểu được tình huống sơ bộ. Nói cho dễ hiểu thì một khối Thái Cực Âm Dương Bàn bị phá nát, mảnh vỡ rải rác khắp nơi trên thế giới.

Năng lượng của Hắc Bàn có thể làm xúc tác biến thành tang thi toàn thân thối rữa chỉ biết ăn thịt người, thực vật cuồng bạo và động vật điên loạn công kích điên cuồng không hề có lý trí.

Mà năng lượng tràn ra từ Bạch Bàn có thể khiến con người ta tiến hóa thành dị năng giả, động vật mở linh trí biến thành thú biến dị, thực vật thì thành thực vật biến dị.

Chẳng qua giữa hai loại này vẫn còn một lượng lớn người thường, động thực vật bình thường.

Sao bỗng dưng càng ngẫm càng thấy quen vậy ta?

Đôi mắt [1]tròn xanh thẳm chớp chớp, trong tâm cứ có một cảm giác quen thuộc đến lạ. Cục bông đem quyển nhật ký thả về chỗ cũ, ngồi chồm hổm trên ghế trầm ngâm nghĩ. Dư quang nơi khóe mắt chợt kéo đến pho tượng nữ thần trên bàn, mặc váy dài, dáng vẻ sâu xa, nhìn kiểu nào cũng ra một nhân vật thần thoại phương Tây.

Thần thoại phương Tây, nữ thần…

Ấy từ từ!

Bạch Duẫn Dương trừng to mắt lên.

Nhóc biết cái cảm giác quen thuộc này từ đâu ra rồi.

Là chuyện cũ mà Thanh Trúc Tinh đã kể cho nhóc!

Thanh Trúc Tinh so ra thì lớn hơn nhóc bảy mươi tuổi, khi Bạch Duẫn Dương còn nhỏ đã ra ngoài rèn luyện rồi.

Sau khi chị ấy trở về, đem những câu chuyện đã trải qua soạn thành một tập truyện, kêu là sau khi ra ngoài rèn luyện muốn khiến bọn họ mở rộng tầm mắt.

Bạch Duẫn Dương chỉ nhớ Thanh Trúc Tinh có kể qua… chuyện hai vị nữ thần tranh đoạt chén thánh.

Ngày xửa ngày xưa, ở một vùng đất bình yên, đột nhiên ngày nọ có hai vị nữ thần hạ trần.

Nữ thần Quang Minh và Nữ thần Hắc Ám.

Khi ấy hai vị nữ thần đang tuyển chọn thuộc hạ giữa đám người thường, sau đó… Sau đó thì sao ta?

Ái chà… Lâu quá rồi, nhóc có phần nhớ không rõ lắm.

Sau đó… Bắt đầu ganh đua với nhau?

À à đúng rồi, là ganh đua nhau.

Nữ thần Hắc Ám nắm giữ bóng đêm, kẻ thờ phụng nàng đều trở nên mất trí, điên cuồng tấn công hết thảy mọi vật.

Nữ thần Quang Minh đại diện cho ánh sáng, con chiên của nàng lấy việc tiêu diệt kẻ sa đọa làm nhiệm vụ của mình.

Người bình thường thì sống giữa kẽ hở ấy.

Cả đại lục lâm vào chiến tranh, dân chúng lầm than, vạn người khốn đốn.

Sau không biết là nhờ vị thần nào, không đành lòng nhìn thấy vùng đất này bị hủy diệt, bèn đem Nữ thần Quang Minh cùng Nữ thần Hắc Ám cuộn lại, vặn vặn xoắn xoắn, xoắn thành cái bấc đèn.

Chẳng qua để trấn an hai vị nữ thần, vị thần ấy chấp nhận để hai người cứ cách ngàn năm lại hiện thân một lần, hạ phàm tuyển chọn người kế thừa đến tranh giành…tín ngưỡng?

Nhìn chung là vậy đi…….ha.

Bạch Duẫn Dương hời hợt mà nghĩ. Chuyện Thái Cực Âm Dương Bàn này thật sự là quá giống cái chuyện cổ tích ấy.

Có khi Thái Cực Âm Dương Bàn này là do hai cái vị cao thủ yêu nhau cắn nhau đến đây tuyển chọn tín đồ cũng không chừng.

Nhóc con không đáng tin nghĩ nghĩ.

Ấy mà chuyện này cũng có liên quan gì đến nhóc đâu. Nhóc đây là đi rèn luyện, dăm ba cái nữ thần chẳng quan trọng gì.

Nhóc chỉ cần ở lại vùng không gian này đợi đủ ba năm là có thể trở về tiếp tục nằm ì trong lòng mẹ ngủ ngon rồi.

Nhưng mà…vẫn có gì đó tò mò à nha.

Mặt cục bông mập mập xoắn lại một đống, ngậm lấy cái đuôi nhung phẩy phẩy trước mặt, quen miệng mà cắn cắn.

Mấy cái Bạch Bàn Hắc Bàn ấy ra sao ta?

Tò mò lắm luôn á.

Hừ…Quyết định rồi.

Ra ngoài rèn luyện cốt là để nhìn mọi mặt thế gian mà. Dù sao thời gian còn tới ba năm lận, so với việc tìm một chỗ ngủ vùi ba năm, không bằng nhân cơ hội xông vào dị thế một lần.

Bạch Duẫn Dương nghĩ đến mà rạo rực.

Chờ đến lúc thả hết động vật biến dị ở nơi này ra, nhóc phải đến căn cứ gần nhất chơi một chút.

Nếu xung quanh đầy không có tang thi, đã chứng minh được Bạch Bàn có thể xua tang thi trong căn cứ đó tuyệt đối không nhỏ, nhóc có thể lén đi xem.

Có khi còn có thể len lén mượn chút bột phấn đem về nghiên cứu một phen.

Bạch Duẫn Dương từ nhỏ đến lớn đã được mẹ cưng chiều, hơn nữa nhóc ta từ nhỏ thiên phú tu luyện cũng hơn người. Lúc mới biết đi đã dám xuống chân núi đập nhau với Hỏa Trư Tinh.

Lớn hơn chút thì thu phục cả đám thú xấp xỉ mình trong Khung Sơn, trở thành tên lão đại trong đám nhóc con.

Ông ba Bạch Phệ tuy ngoài mặt nghiêm khắc, nhưng vẫn là mạnh miệng mà mềm lòng. Mỗi lần Bạch Duẫn Dương nghịch ngợm gây sự đều là giương thì cao mà đánh như muỗi kêu.

Cho nên Bạch Duẫn Dương từ nhỏ đã nuôi nên cái tính cách to gan lớn mật, chẳng biết an phận.

Phỏng chừng lần này baba Bạch Phệ cũng đau đầu với cái tên cái gì cũng hóng hớt tò mò là nhóc lắm rồi, mới đem ném nhóc đi trước hạn.

Cục bông trên ghế nhả cái đuôi của mình ra, nhẹ nhàng đáp lên trên mặt đất, khinh bỉ mà liếc nhìn người phụ nữ nằm trên giường.

Thú biến dị tuy rằng không phải là linh thú thiên sinh địa dưỡng, nhưng dù sao cũng đã mở linh trí rồi.

Khung Sơn điều thứ nhất quy định, giữa lình thú không được giết chóc lẫn nhau. Nếu gặp khó khăn thì có thể giúp một tay.

Nếu nhóc đã thấy, sao có thể không nhúng tay cho được.

Chẳng qua vết thương ngoài của thú biến dị vẫn rất nghiêm trọng, dù cho nhóc mở lồng để chúng nó chạy, thân thể suy yếu của chúng cũng không thể thích ứng với không khí rét căm căm.

Có khi qua một đêm đã bị đông chết rồi.

Chỉ đành mỗi buổi tối ghé qua tặng chút linh dược, cố hết sức giúp bọn chúng chăm sóc tốt thân thể để rời đi trước ba ngày khai trương sắp tới.

Nghĩ đến đây, Bạch Duẫn Dương chạy ra bên ngoài, vừa lòng mà nhận thấy đám thú biến dị không có một chút buồn ngủ. Trong bóng đêm, muôn vàn con ngươi to nhỏ tràn đầy ánh sáng lấp lánh, ánh mắt sáng rực mà tập trung vào phòng của Cố Vân, dường như là đợi nhóc đi ra.

Đứng giữa kho hàng, trong miệng khẽ niệm pháp quyết triệu hồi một quả cầu nước rất to. Ước chừng khối lượng rồi hòa hai giọt linh nhũ vào, thêm chút thảo dược lành tính, sau đó quyện đều, chia cho tất cả thú biến dị.

Đám thú biến dị này cũng rất thông minh, im lặng mà uống từng ngụm từng ngụm nước mà Bạch Duẫn Dương cho chúng nó. Mãi đến khi nước trong chậu đã uống hết, mới do dự mà nhìn nhóc.

Bạch Duẫn Dương nheo mắt đánh giá toàn bộ động vật biến dị trong kho, cuối cùng vẫn bước vào lồng săt của hai mẹ con khỉ.

Lần này, rốt cuộc khỉ mẹ cũng chịu thả bé khỉ con ra, đi vào lồng sắt bên cạnh, móng vuốt nắm lấy tay vịn, trầm mặt nhìn qua lại.

“Đừng có hành động thiếu suy nghĩ, cũng không được chọc giận bọn chúng. Buối tối hai ngày nữa, tôi sẽ thả mọi người ra.”

Khỉ mẹ nghe hiểu, nó gật đầu, sắc mặt có chút do dự.

“Làm sao nữa? Các người hiện tại chưa thể ra ngoài được, toàn thân bị thương, ra để bị đông chết à.”

“Khéc khéc.”

Cái lỗ tai xù lông trên đầu run lên, Bạch Duẫn Dương cữ ngỡ mình nghe lầm.

“Khéc khéc!” Khỉ mẹ vỗ ngực.

Bạch Duẫn Dương lộ ra biểu tình kinh ngạc, cái đuôi phe phẩy, lại không kiềm được mà nhét vô miệng cắn.

Có chút đáng sợ, khiến nhóc phải ngậm cái đuôi một chút để tự an ủi.

Chính vì nghe hiểu nên mới kinh ngạc.

Cái xưởng này không ngờ còn có một cái kho hàng dưới lòng đất!

Khỉ mẹ nói, năm tiểu đội Cố Vân và Lâm hoành Vĩ thừa dịp một con rắn ngủ đông, tha nó từ trong động ra. Bây giờ đang giấu ở cái kho hàng ngầm kia!

Nó nói, con rắn ấy là rắn biến dị cấp ba?

Ối đệch, cái đám người này gan to hơn trời rồi đấy.

Bọn chúng không sợ sang năm con rắn này tỉnh lại bứng hết cả lũ lên à?!

[1] Bản gốc là 眼镜 tức là kính mắt. Nhưng kính mắt thì làm sao chớp được, nên mình mạn phép đổi thành mắt (眼睛). Dù sao hai từ này đều là /yanjing/, mình nghĩ có khi đây là tác giả type nhầm.