Mạt Thế Hồi Quy

Chương 40






Trong căn phòng bày chứa đầy rẫy đồ vật lộn xộn, dưới sàn la liệt người nằm lăn lộn. Mấy tên đầu gấu bặm trợn khi nãy giờ chỉ yếu ớt kêu la dưới sàn nhà lạnh lẽo.

Thập Tam: "Mày mang cái thằng ôn thần này về làm gì? THẰNG CH* NÀY!!!"

Gã bị thương khá nặng, nhưng được cái bản thân là dị năng giả, sức chịu đựng vượt trội hơn so với người bình thường. Mặc dù gã tức điên lên không có chỗ phát giận, nhưng cũng chỉ nghiến răng chửi nhỏ mà không dám to tiếng.

Phùng Kiệt nằm ở một bên khác, tay đã gãy, xương sườn giống như nứt vài cái khiến gã hít thở không thông, lí nhí đáp:

"Em... không biết nó lợi hại như vậy... Anh Tam, giờ chúng ta làm sao?"

Đổi lấy câu trả lời là một ánh mắt sắc lẹm, Thập Tam lườm thằng đệ ngu ngốc mà trong lòng mười phần bất lực. Trong cái rủi có cái xui hơn, dạo này làm ăn khó khăn, đương đâu lại gặp phải một tên sức trâu. Là một dị năng giả với kỹ năng kỳ quặc.

Thập Tam: "Còn thế nào nữa? Nhắm mắt lại giả chết đi chứ? Thằng ngu này!"

Phùng Kiệt: "..."

Nơi trống trải nhất có một con sói trắng ba đuôi với thân hình khổng lồ, cùng với một đứa nhóc tàn tạ trước mặt nó.

Ngoài ý muốn, Marius không tìm được Trương Hiểu Vũ, nhưng lại nhặt được một người có ích cho nhà vua.

Đứa trẻ trông như chỉ mới bảy, tám tuổi. Trên người nó mặc một bộ đồ chất liệu mới và chỉn chu. Đứa nhóc có vẻ được ăn uống đồ tốt nên da dẻ hồng hào phúng phính.

Marius ở dạng sói đến gần cũng không làm cho đứa trẻ sợ hãi, nó chỉ giương đôi mắt lạnh nhạt ngước nhìn con vật đồ sộ trước mặt. Sói trắng dùng mũi đẩy đứa trẻ một cái, nó hơi lảo đảo nhưng không có phản ứng gì. Marius bất lực thở dài, làn gió lớn thổi bay tóc mái đứa trẻ, để lộ một vết sẹo xấu xí trên trán.

Một khi biến hình thì phải chờ một thời gian nhất định mới có thể trở về dạng người. Marius không nói được, chỉ có thể dùng hành động. Anh ta mở cái miệng to như cái thau lớn, cẩn thận dùng răng nanh cắn vào góc áo đứa trẻ nhấc lên.

"Roẹt!"

Marius: "..."

Anh ta không cố ý, là do chất liệu vải áo thằng nhóc này quá kém thôi.

Hoàng Anh cúi xuống nhìn bản thân, rồi ngẩng đầu lên nhìn sói trắng. Con vật này là muốn xé quần áo của cậu ta rồi ăn sao?

"Đừng ăn tôi, tôi chỉ toàn xương, không có thịt. Hơn nữa đã một tuần tôi không tắm rồi, rất hôi."

Marius chưa kịp phản ứng thì đứa trẻ kia lại bồi thêm một câu:

"Ăn bọn họ đi. Nhất là tên đó." Hoàng Anh vươn cánh tay nhỏ nhắn chỉ về phía Thập Tam, cất giọng vô cảm nói: "Người này hàng ngày đều ăn đồ tốt, chất lượng thịt đảm bảo thượng hạng. Làm ơn hãy ăn gã đi."

Kẻ đang vắt lưỡi trợn ngược mắt giả chết âm thầm đổ mồ hôi hột. "Tổ bà nó! Thằng nhõi con kia muốn tao chết đây mà! Tao mà thoát được..."

Cái tính cách có thù tất báo này, không sai biệt được, vị thống lĩnh nhỏ tuổi nhất trong 'Thập đại tướng quân' của Vua Zombie - Nguyễn Hoàng Anh. Nhưng đó là những kiếp trước, còn hiện tại chỉ là một thằng nhóc vô hại. Marius nhất thời không biết làm thế nào, vươn móng vuốt ra khều khều đứa trẻ.

"Chó lớn, tôi đã nói là không có thịt đâu. Tôi gầy lắm."

Ngôn ngữ bất đồng thật khó giải thích. Marius tâm trạng không tốt "hừ" một cái, quay ngoắt đầu và bước chầm chậm về phía Thập Tam muốn trút giận. Kẻ nằm trên mặt đất thầm biết không ổn, khoé mắt giựt liên hồi. Thẳng cho đến khi bị một cái chân chó lớn ấn lên lồng ngực, nước mắt của gã như đê vỡ ào ào chảy ra.

"Đại ca! Người cũng đã đánh rồi, chỗ này cũng bị anh phá nát rồi. Còn cái mạng nhỏ này cho thằng em này xin lại đi mà!" Gã khóc lớn, nước mắt nước mũi tèm lem, vươn tay run rẩy ôm lấy cái chân chó của Marius. "Đại ca! Là do thằng đệ của em có mắt như mù. Nó béo hơn em, tỷ lệ nạc mỡ vừa đủ. Đừng ăn em! Ăn nó đi anh!"

Marius rất muốn nhắc nhở rằng anh ta không ăn thịt người. Chân chó rút lại, nhưng lại kéo theo một 'con đỉa' bám nhằng nhẵng không buông.

"Anh Tam! Em theo anh đã bao nhiêu ngày, làm bao nhiêu việc xấu cho anh, còn bắt cho anh mấy con đàn bà đẹp. Vậy mà anh nỡ..."

Phùng Kiệt không giả chết nổi nữa, ngẩng cổ lên vừa khóc vừa gào lớn. Trong khi đó Thập Tam đu người trên cái chân trước của Marius, tay và chân quấn chặt như vòi bạch tuộc. Miệng cũng không vừa vội vàng phản bác:

"Câm mồm! Là lỗi của mày! Ai kêu mày đắc tội với đại ca? Đại ca lợi hại như nào mà lại để mày bắt được? Mày chưa xem trend thử lòng người lạ và cái kết à? Thằng ngu! Mày đáng chết! Đại ca, xực nó đi! Nó bơm đểu với em là trông anh như con bọ que, nhìn phát gớm!"

"Em nói thế khi nào?"

"Đừng chối! Mày chả ghét nhất mấy thằng mặt đẹp lại còn gì?"

"Nhưng em không bảo anh ta là bọ que!"

"Tao đọc suy nghĩ của mày đấy!"

"Anh có cái *ục *ứt cái dị năng ấy ấy! Anh người sói! Lão đấy nói dối đấy! Ăn lão ta đi!"

"Tao vừa mới thức tỉnh âu kê?"

"Thức cái quần đùi!"

"..."

Rốt cuộc Marius không chịu nổi hai tên dở hơi đùn đẩy trách nhiệm cho nhau nữa. Anh ta dùng sức hất chân vài lần, gã Thập Tam theo đó ngã sõng soài ra đất, nhăn nhó kêu rên. Sói trắng nhe hàm răng trắng ởn, thở phì phì vào mặt Thập Tam cảnh cáo gã.

"Grừ!!!"

"..."

Thập Tam lồm cồm bò dậy, quỳ gối ngay thẳng, hai tay xếp ngay ngắn trên đùi.

"Đại ca! Em sai rồi. Xin hãy tha mạng cho em."

Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại. Mặt mũi cũng đã mất sạch, không cần thiết phải giữ hình tượng với lũ đàn em nữa. Thập Tam chưa từng gặp kẻ thù nào có thực lực lớn mạnh hơn Trần Phỉ, trừ cái thằng nhóc đó. Một thằng choai choai với bản mặt ngứa đòn, lúc nào cũng treo trên miệng nụ cười đểu.

Còn tên trước mặt, vừa vào đây chưa nói được vài ba câu, bị thằng ngu Phùng Kiệt khiêu khích liền hoá sói phá tan cái hang ổ này của gã. Ài! Một năm kinh tế buồn...

"Đại ca, toàn bộ vật tư này anh mang hết đi đi, chỉ cần tha cho bọn em..." Tay gã bấu chặt xuống đùi, tiếp tục nặn ra hai hàng nước mắt. "Đại ca, xin anh rủ lòng thương xót. Bọn em kiếm ăn cũng không dễ dàng gì..."

Lũ đàn em của Thập Tam cũng thôi giả chết, bò dậy một lời hai lời đều ỉ ôi than thở, gào khóc dập đầu xuống đất xin tha. Marius lộ bộ mặt ghét bỏ lùi lại vài bước, đám người kia thấy vậy càng dướn người lên càng kêu gào lợi hại.

"Đại ca, nhà em còn mẹ già tám mươi tuổi cùng với đàn con thơ."

"Nhà em có vợ đang mang bầu tám tháng sắp đẻ rồi đại ca à..."

"Nhà em có con chim chào mào bị què ở chân..."

"..."

Marius vốn không muốn giết người, nhưng sức chịu đựng của chó có giới hạn. Hàn quang trong mắt loé lên, chỉ thấy sói trắng tru lên một tiếng, vươn móng vuốt sắc nhọn quật bay một chiếc xe nâng hàng khiến nó bay theo đường ngang, đập thẳng về phía sau lưng Thập Tam. Gã sợ toát mồ hôi hột, chỉ cách vài centimet thôi là góc nhọn của chiếc xe nâng đã cứa qua cổ gã rồi.

Bụi bay mịt mù khiến cho cả lũ ho sặc sụa. Khi bụi tan đi, thân ảnh sói trắng biến mất, thao tác này có chút quen thuộc khiến gã bồi hồi, giống cái thằng nhóc tên Thư gì đó từng gặp thời gian trước.

"Cũng may thằng đó đi rồi. May là nó không đòi hỏi gì thêm."

"Anh Tam! Không hay rồi! Vật tư của chúng ta biến mất rồi!"

"..."

Thôi thì của đi thay người. Vật tư thiếu thì cướp tiếp là được.

"Anh Tam! Không hay rồi! Tiểu thiếu gia cũng biến mất luôn rồi!"

!!!

"MÁ NÓ CHỨ!!! ĐI TÌM! ĐI TÌM NGAYYYY!!!!"

Này là mất mạng thật đấy! Lão Phỉ sẽ băm sống gã mất!

...----------...

Ở một nơi khác...

Ga...gaa...uuu... (Nhà ở đâu?)

Trên đường lớn hoang vắng, một bóng dáng nhỏ nhắn đi từng bước chậm chạp vất vưởng, thi thoảng lại ngó trước ngó sau. Trương Hiểu Vũ vẫn miệt mài tìm đường về nhà. Ai đến đón con bé đi. Làm ơn!

...----------...

Sói trắng hồi phục hình người, đối diện với đứa trẻ chưa cao đến hông mình, mắt to trừng mắt nhỏ.

"Điều kiện?"

Marius khoanh hai tay vào nhau, ánh mắt hẹp lại đánh giá đứa trẻ này. Hoàng Anh cũng không vừa, ánh mắt nó lạnh nhạt và cô cảm không giống như những đứa trẻ cùng độ tuổi. Khi bị Marius bắt đi, thậm chí còn không sợ hãi, cũng không kêu la một chút nào.

Anh ta chưa từng gặp Nguyễn Hoàng Anh khi cậu nhóc còn là người lần nào trong tất cả những lần hồi quy của nhà vua. Đây mới là lần đầu tiên, ngay khi bọn họ đặt chân đến một chỗ an toàn hơn, thằng nhõi này đã mở mồm ra điều kiện với Marius khiến anh ta không khỏi nhìn kỹ nó hơn vài lượt.

Không thấy đối phương phản ứng nhiều, Hoàng Anh hơi nghiêng cái đầu, nhăn hàng lông mày mỏng suy tư trong phút chốc, thận trọng nói:

"Không phải sao? Một đứa trẻ vô hại sẽ cho chú lợi ích gì? Mang tôi đi chẳng phải có việc cần đến tôi à? Hay là nói, tôi có công dụng nào đó?"

Marius không giỏi đối phó với trẻ em, nhưng có lẽ ngài ấy có thể. Vì vậy sau vài phút nhìn chằm chằm đứa trẻ trước mặt, anh ta chậm rãi cất lời:

"Dẫn nhóc đi gặp một người, gặp rồi sẽ rõ."

Cứ ném cho ngài ấy là được. Còn cách giải quyết thì không nằm trong phạm vi quản lý của mình. Marius đinh ninh cho rằng mình làm đúng và phủi sạch trách nhiệm. Anh ta nghiêng người, cúi xuống tóm lấy lưng quần Hoàng Anh xách thằng bé như một con gà, cứ thế mà đi.

"Tôi có chân mà." Hiếm hoi lắm đứa trẻ này mới bộc lộ một chút cảm xúc khó chịu, cậu nhóc không muốn bị người khác coi như một đứa trẻ. "Tôi có thể tự đi được. Bỏ ra, kỳ cục quá!"

Bước chân của Marius chỉ tăng lên chứ không giảm đi. Hiện tại ngay cả một cọng tóc của Trương Hiểu Vũ cũng không thấy được, anh ta không có thời gian đôi co với thằng nhóc này.

"Tôi đang vội. Đừng phàn nàn."

Một lớn một nhỏ nhanh chóng trở về nhà. Trong khi đó cả đám người Thập Tam nháo nhào lên tìm kiếm tiểu tổ tông của bọn chúng ở khắp nơi mà không biết rằng, con trai độc đinh của thủ lĩnh lại đầu quân cho kẻ mà thằng bố nó hận đến ngứa răng.