Mạt Thế Hồi Quy

Chương 39






Bằng cái bản năng sống dưới đáy xã hội lâu năm, Tiêu Sở có thể cảm nhận người đuổi theo không có ý tốt. Nhất là khi hai con hàng này nhìn anh ta một cách thèm thuồng, trông giống như quỷ đói vậy.

Chạy một đoạn vẫn không cắt đuôi được bọn họ, Tiêu Sở vừa chạy vừa thở hồng hộc, rơi vào thế bí liền ngẩng cổ gào lên:

"Rốt cuộc hai người muốn gì? Tiêu Sở tôi quang minh lỗi lạc, hơn nữa còn là người tu hành..." Anh ta như mắc nghẹn chính lời nói của mình, vành mắt hơi hồng lên, nhưng cuối cùng vẫn uất ức phun ra năm chữ: "Tuyệt đối không bán thân!"

Liếc về phía sau nhận thấy khoảng cách bọn họ đuổi kịp càng lúc càng gần, Tiêu Sở nghiến răng chửi thề một tiếng nhỏ, gắt gỏng quát lên:

"Có giỏi thì đừng đuổi theo!"

Bạch Thư nở một nụ cười lưu manh, tốc độ càng nhanh hơn, giọng nói ngứa đòn.

"Có giỏi thì đừng chạy nha! Sở Sở~"

Tiêu Sở nổi một tầng da gà, cảm giác khủng bố thần kinh kích hoạt cái chân anh ta chạy với tốc độ bàn thờ. Bạch Thư cảm thấy giỡn vừa đủ, ho nhẹ một tiếng, quay đầu sang phía người chạy song song với mình.

"Khả Khả, bắt lại!"

"Được!"

Xích trong suốt vụt lên phía trước, quấn lấy cổ chân Tiêu Sở giữ lại khiến anh ta mất thăng bằng chúi đầu về phía trước. Ngay lúc gương mặt sắp tiếp xúc mặt đất, cả cơ thể anh ta được kéo lên không trung, dốc ngược đầu xuống dưới.

"Ôi chao~ tôi chỉ muốn nói chuyện đàng hoàng thôi mà! Không cần ngại ngùng đâu, Sở Sở~"

"Im miệng!"

Tiêu Sở so với lần đầu tiên chiến đấu với Nhện Xác Sống, đây là lần thứ hai anh ta hoảng sợ như vậy. Người trước mặt mặc dù có vẻ ngoài thư sinh vô hại, nhưng nụ cười của cậu ta trông thật bàng môn tà đạo. Hơn nữa cô gái đi bên cạnh hắn trông cũng nhỏ nhắn, ấy vậy mà có thể sử dụng dị năng trói hắn như bánh chưng treo lủng lẳng trong không khí.

Tiêu Sở có chút run rẩy, phải mất vài giây mới tìm lại giọng nói của mình.

"Cậu là ai? Tại sao lại biết tôi? Còn nữa, cậu cần gì ở tôi?"

Bạch Thư hàng lông mày khẽ nhướn lên, nở một nụ cười quái dị, cất giọng mềm mại:

"Đừng lo lắng. Chúng tôi không hại đến anh, hơn nữa còn đưa cho anh phúc lợi rất tốt nha~"

Tôn Khả Khả bên cạnh gật đầu phụ hoạ tăng thêm tính tin cậy. Nhưng Tiêu Sở bản thân cũng là một tên sư giả gạt người có thâm niên. Anh ta cảnh giác cao độ, nhưng tay chân bị khống chế, nhất thời không biết làm thế nào.

"Trước hết thả tôi xuống đi đã."

"Không nha~ Thả xuống anh lại chạy mất, tôi khó xử lắm." Bạch Thư hất cằm một cái, điệu bộ thong thả tay đút túi quần rời đi. "Khả Khả, cứ thế mang đi. Chúng ta trở về nhà."

"Được thôi."

Mặc dù hơi cảm thấy có lỗi, nhưng Tôn Khả Khả vẫn làm theo lời ông chủ nói. Cô cầm một đầu dây xích kéo đi, đầu bên kia quấn lấy Tiêu Sở lơ lửng trong không trung. Trông giống như cầm một quả bóng bay hình người.

"Anh yên tâm đi, ông chủ chúng tôi là người tốt. Cậu ta sẽ không làm hại anh."

"Có quỷ tôi tin!"

...----------...

"Tôi đồng ý!"

Tiêu Sở nhanh gọn ký tên vào bản hợp đồng như chỉ sợ Bạch Thư đổi ý. Tay kéo chiếc vali đầy ắp tiền về phía mình rồi đặt ra sau lưng. Khi cảm thấy tiền đã an toàn, Tiêu Sở nở một nụ cười ba phần chân thành bảy phần thương mại vươn tay ra bắt tay với Bạch Thư.

"Ông chủ, từ nay chiếu cố tôi nhé!"

Người kia cũng treo trên miệng nụ cười đầy ý tứ, tóm lấy tay đối phương lắc mạnh.

"Hợp tác vui vẻ. Cứ coi đây là ở nhà của mình nhé?"

Chuyện chẳng phải gì sâu xa. Tiêu Sở không hẳn là người tốt, cũng không tính là kẻ xấu. Anh ta chỉ có một sở thích duy nhất - Money! Company của Bạch Thư đáp ứng được nhu cầu, anh ta đồng ý gia nhập. Hai bên đều đạt được lợi ích chung.

Kết quả là Tiêu Sở trong mơ hồ được giao trọng trách trong phòng bếp. Một ngày ba bữa 'nhà sư giả' phải lăn lộn trong bếp, những lúc khác thì cùng với mọi người luyện tập chiến đấu nâng cao kỹ năng. Nói thẳng ra là đi đánh quái thăng cấp. Mỗi khi họ chiến đấu thì ông chủ của bọn họ tìm một nơi râm mát để an toạ, thi thoảng chỉ đạo cách chiến đấu. Cứ vậy nên điểm thưởng luôn chảy ào ào vào ngân sách hệ thống của Bạch Thư. Thật là ngồi mát ăn bát vàng.

Nhưng đấy là chuyện mấy ngày sau, còn hiện tại sau khi Tiêu Sở ký xong vào bản hợp đồng, Bạch Thư nhíu mày quay sang hỏi Tôn Khả Khả:

"Đã thấy Marius và Hiểu Vũ trở về chưa?"

Hai đứa ngốc này mặt trời đi ngủ rồi vẫn chưa thấy về nhà, không biết chạy đi đâu rồi. Tôn Khả Khả ánh mắt có chút lo lắng, ngập ngừng nói:

"Chưa thấy gì cả. Có cần đi tìm bọn họ không?"

Bạch Thư cân nhắc vài giây, khẽ lắc đầu.

"Không cần. Đâu thể lần nào cũng phải chạy theo chân bọn nhóc đấy? Có lẽ Marius đang tìm Hiểu Vũ rồi. Tiêu Sở, anh nấu cơm đi, nấu năm phần. Tôi đói lắm rồi."

"Ông chủ, không chờ hai người kia về à?" Tôn Khả Khả hỏi.

"Vậy thì nấu ba phần thôi."

Tôn Khả Khả: "..."

Tiêu Sở: "..."

Tính cách của ông chủ nhiều khi thật...khó nói.

...----------...

"Ga..uuu...nhà...về..."

Zombie thiếu nữ bước từng bước chậm chạp trên đường lớn. Trương Hiểu Vũ lạc đường rồi. Ai đến đón bé đi!

Ở một khu vực khác...

"Các người muốn gì?"

"Bọn tao muốn gì? Haha! Này..."

Gã đàn ông thô bỉ với khẩu súng trường trên tay nhìn đi nhìn lại Marius vài lượt như đánh giá món hàng. Xung quanh hắn là vài kẻ tương tự, đều trang bị vũ khí nóng. Phùng Kiệt ngứa mắt nhất là loại đàn ông bảnh bao thu hút phụ nữ. Tên mặt trắng đứng trước hắn tuy rằng cao lớn, nhưng lại diện đồ tây gọn gàng sạch sẽ, có vẻ chỉ là tên nhà giàu nào đó đi lạc.

Gã nhổ một bãi nước bọt vào cạnh giày Marius, vênh váo cười cợt:

"Có đồ gì giá trị thì mau lôi hết ra! Đừng để tao phải dùng biện pháp mạnh!"

Phùng Kiệt bị tên Thập Tam lôi về căn cứ nhỏ của Trần Phỉ, lúc đầu còn nhút nhát e sợ, sau vì được gã đàn em này của Trần Phỉ nâng đỡ, tính cách dần bành trướng hơn. Phùng Kiệt theo chân Thập Tam tung hoành ngang dọc, giết người cướp của, coi trời bằng vung. Chỉ trước mặt Dương Minh mới bắt chước mấy tên cấp trên của mình, ngoan ngoãn như một con mèo nhà.

Theo chỉ thị của Trần Phỉ, toàn bộ đám thuộc hạ của gã luôn mang một cái mặt nạ chính nghĩa vô hại, đủ để cho bên phía Dương Minh thấy bọn họ không dám làm trái lại còn được việc. Số vật tư bọn chúng mang đến cho hầm trú ẩn có thấm là bao, nhưng được cái có hơn không. Ngoại trừ quân đội ra, bọn chúng là những kẻ mang lại nhiều lợi ích nhất cho những người dân sống sót đang tồn tại qua ngày với số lương thực ít ỏi.

Nhưng mấy ngày nay lũ xác sống thật kỳ quái. Ngay khi nhiều tên trong nhóm Trần Phỉ xuất hiện dị năng, quái vật cũng chạy đua KIP nhanh hơn cả bọn chúng. Đi trên đường lớn có thể xui xẻo gặp một con biến dị to lớn và khoẻ như vâm. Đen hơn thì bọn nó còn biết phun độc, hay biết phun lửa gì đó. Trong thành phố không thiếu những hội nhóm xấu xa, vậy mà số lượng đang giảm dần và có chiều hướng hợp tác với nhau để tăng thêm nhân lực.

Thế nhưng cái sự hợp tác này, ai mà biết có tốt lành hay không? Phùng Kiệt không biết, gã chỉ chịu trách nhiệm quản một vùng nhỏ, trùng hợp hôm nay bắt được một 'con cá vàng' có thể giúp gã lên mặt với lũ đàn em. Thế nhưng kẻ đứng trước mặt trông như không sợ gã, vả lại vẻ ngoài... quá mức chướng mắt.

Marius chỉ đứng im như trời trồng, liếc mắt nhàn nhạt nhìn một cái, lôi từ trong túi ra một mảnh giấy. Từ mảnh giấy mở ra bốn lần, là một bức tranh vẽ tay.

"Các người có từng nhìn thấy cô bé này?"

"..."

Ai vẽ mà xấu quá!

Cái thái độ Phùng Kiệt muốn không phải cái này. Xung quanh gã còn một đống đàn em mới vừa thu thập được vài hôm. Cơ hội hôm nay chính là cái mà gã muốn cho lũ 'thực tập' này chiêm ngưỡng. Nhưng mà...

"Có từng nhìn thấy bao giờ không?"

Tên cao kều ăn mặc lịch sự lại bồi thêm một câu nữa với thái độ kiên nhẫn. Phùng Kiệt lửa lớn trong bụng, gã chưa từng gặp trường hợp này bao giờ. Nhưng suy nghĩ vài giây, ánh mắt gã loé lên một cái, trong đầu dường như đã nghĩ ra trò gì đó thú vị. Phùng Kiệt nở một nụ cười đầy thâm ý, thay đổi thái độ từ thổ phỉ lưu manh trở lên hoà nhã hơn một chút xíu.

"Từng thấy. Mày với con bé này có quan hệ gì? Con bé đi lạc vào căn cứ của bọn tao, bị mấy thằng đàn em tao giữ lại rồi. Nếu mày muốn đưa nó đi thì cũng được thôi, nhưng mày phải có gì đó để đổi lấy."

Gã cười thô bỉ, vuốt cái cằm lún phún râu, đánh giá trên dưới Marius một lượt rồi mới cất lời:

"Mày phải có cái gì đổi lấy nó, nếu không... Mày biết mà, phải không?"

"Nếu không?"

Phùng Kiệt chỉ cười mà không nói, ý tứ liếc nhìn Marius vài cái rồi quay sang tên đàn em nhỏ nhất nói thầm vào tai tên nhãi đó vài câu. Tên đàn em lập tức gật đầu hiểu ý, chạy vội đi đâu đó.

"Tôi có tiền."

Cuối cùng đối phương cũng cất lời, Phùng Kiệt trong bụng vẫn không hài lòng, trên mặt lộ ra đầy vẻ toan tính.

"Không phải con số nhỏ..."

"Nhiều."

Lời ít ý vô hạn, bấy giờ Phùng Kiệt mới gật đầu, nét mặt tươi rói. Gã nghiêng người đi về phía sau, phẩy tay ý bảo hãy đi theo gã.

"Tao thích người biết điều như mày. Đi theo tao, anh hai tao muốn bàn bạc kỹ hơn với mày."

Nhưng gã không thích mấy thằng mặt trắng đẹp trai. Thôi thì cứ xong việc rồi giết quách đi. Đằng nào cũng chẳng phải lần đầu.

Marius bị dẫn đi một đoạn xa và lằng ngoằng, qua bảy tám khúc rẽ cuối cùng cũng đến một nhà xưởng có vẻ tồi tàn. Tuy nhiên thì bên ngoài được gia cố bằng những tấm bê tông lớn, có hàng rào thép gai bao quanh. Cứ cách một đoạn sẽ có một chòi canh nhỏ, bên trên mỗi chòi canh có hai tên canh gác, đều có vũ trang trên người. Marius mặt không đổi sắc theo sát bước chân Phùng Kiệt tiến dần vào trong.

"Anh Tam!"