"Ta sợ con gái ta bị ông treo lên đánh, lúc này mới tới nhìn xem."
Lời An Nhiên nói với Trần Triều Cung nhưng đôi mắt lại nhìn vào bên trong cánh cửa
sổ bị hỏng, mắt thường nhìn lại, cửa sổ kia không có gì, thông qua góc độ thực vật, bên
trong cửa sổ cũng không có gì.
Nhưng mà, khi An Nhiên kết hợp giữa mắt thường và thực vật, đích xác có một cái bóng dáng, nhàn
nhạt, nhợt nhạt, đang tồn tại trong phòng của Trần Triều Cung.
Nàng nói với Trần Triều Cung xong liền trực tiếp đẩy cửa vào hô: "Đừng trốn nữa, buổi sáng Bàn Tử
đã gặp mặt ngươi, đi ra đi!"
Nàng nghĩ, người này nhất định là một nhân vật lợi hại, từ lúc dị năng của nàng phát triển cho tới
giờ, chưa từng xuất hiện tình trạng này, dị năng giả như thế nào mà thực vật của nàng không thể
phát hiện ra được, nên trừ hay không trừ đây?"
Lời còn chưa dứt, toàn bộ thực vật ở khu vực này đều đang phập phồng, không gió tự lay, mỗi một
mảnh lá cây một một cành cây hay bộ rễ đều nói cho An Nhiên có nguy hiểm có nguy hiểm, thuận thế An
Nhiên rời khỏi cửa phòng, chưa kịp chạy ra khỏi mái hiên thì có một hắc ảnh bao phủ lên, trực tiếp
xâm nhập vào mặt nàng.
Tốc độ quá nhanh không để An Nhiên thấy rõ ràng, thì hai mắt nàng đã tối sầm lại, chỉ nghe được
tiếng hô dồn dập của Trần Triều Cung:
"Đừng giết nàng, giết nàng toàn bộ Bách Hoa thành đều sẽ xong đời, toàn bộ thực vật biến dị đều sẽ
mất sự khống chế!"
"Thực vật biến dị kia sẽ không gây tổn thương được cho ta! Nàng đã nảy sinh sát ý, vì đảm bảo cho
việc rút lui thuận lợi, cần phải diệt trừ hết thảy tai họa ngầm."
Một giọng nói lành lạnh vang lên, đó là thanh âm của một người đàn ông xa lại, từ trước đến nay An
Nhiên chưa từng nghe qua, bởi vậy, nàng có thể
đoán ra, tiếng người đàn ông kia chính là người mới mà Bàn Tử nói.
Tính cách người này cẩn thận, tư duy nhạy bén dị thường, nàng còn chưa nghĩ tới việc giết hay
không, người này đã tiên hạ thủ vi cường, là người làm việc cực kỳ ổn thỏa, ra quyết định nhanh
chóng, không ướt át bẩn thỉu. Nhưng hai tròng mắt An Nhiên không nhìn thấy gì, trong lòng quýnh
lên, nàng nghĩ thực vật có thể làm cho nàng nhìn thấy, vì thế trong đầu nàng, xuất hiện một hình
ảnh quỷ dị, như đang chơi game 3D, nàng thấy được bản thân mình!
Nàng đứng ở một mảnh đất trống, dưới thái dương sáng ngời, mặc bộ đồ thôn cô Thúy Hoa, một đoàn
sương đen vây quanh người nàng, trong sương mù một con dao nhọn chỉ thẳng vào ngực.
An Nhiên thử xê dịch thân mình sang bên canh, thanh đao nhọn kia liền bay thẳng đến, cây mây màu
xanh lục kia phá vỡ sân gạch chồi lên, quấn lấy con dao nhọn kia, tạo cơ hội cho An Nhiên chạy
trốn.
Nhưng mà, hiển nhiên đối phương đã chuẩn bị, không chỉ có một con dao kia, nàng vừa tránh một con
thì một con khác lại bay tới, Bàn Tử vọt vào sân thấy vậy thì trực tiếp nhào lên về hướng An Nhiên.
Oa Oa ở bên cạnh thét chói tai, San vẫn luôn ngồi xổm trong sân cũng nhào tới, nhưng Sam không trực
tiếp bổ nhào lên người An Nhiên mà trực tiếp vọt tới trước mặt nàng, thay nàng chắn đao.
Sam bị đâm trúng, An Nhiên được Bàn Tử đẩy ngã xuống mặt đất, nàng cố gắng đứng lên chạy về hướng
Oa Oa, ôm chặt lấy Oa Oa, rồi cuộn tròn trên mặt đất, thực vật trên mặt đất lập tức sinh trưởng bao
lấy hai người, Trần Triều Cung cũng nhào tới, chắn ở phía trước Oa Oa cùng An Nhiên, cả giận nói:
"Mộ Phong! Nhiệm vụ của ngươi chỉ là mang ta trở về, thực thật biến dị không thể thương tổn tới
ngươi, ngươi là thiên hạ vô địch, nhưng ngươi có nghĩ tới việc, nếu ngươi viết An Nhiên, không chỉ
Bách Hoa thành sẽ xong đời, phiến thực vật biến dị khổng lồ này cũng sẽ mất đi sự khống chế, trên
đời này, người duy nhất có thể khống chế chúng, bị ngươi giết, ngươi có nghĩ tới hậu quả hay
không?"