Dù sao da của động vật biến dị cũng nhiều, nhà bạt có thể làm lớn một chút, bên trong đặt nồi hơi
phát điện bằng củi lửa, dùng da động vật là nguyên liệu để đốt, nhà bạt vừa ấm áp vừa có điện để
dùng, mọi người sinh hoạt bên cạnh khu rừng rậm biến dị, buổi tối có thể dựa vào cây cối biến dị
bảo vệ, nhật tử của mọi người cứ như vậy chậm rãi trôi qua.
Chính yếu là, mọi người phát hiện một chuyện rất trọng yếu, đại khái dường như dị năng của Trần
Triều Cung thăng cấp, cho nên hai bên cư dân của căn cứ Thời Đại cùng Tiểu Chu thành ở trái phải
ngoài cửa Bắc không có bị cảm nhiễm virus tận thế, ngay cả người mắt thấy sắp biến thành tang thi
cũng không hề bị thay đổi.
Chẳng những không biến thành tang thi mà tình trạng thân thể ngược lại càng tốt hơn.
Vốn dĩ mọi người đều cho rằng chỉ có thể chen chúc ở ngoài cửa Bắc mới hưởng được dị năng của Trần
Triều Cung, nào biết đâu rằng, chỉ cần ở bên cạnh khu rừng rậm biến dị, nghe mùi hoa, cũng không
bị biến đổi thành tang thi, cho nên bởi vậy có thể thấy được dị năng của Trần Triều Cung đã phát
triển cao đến như thế nào.
Rất nhiều người ở những căn cứ khác cũng mộ dang mà đến, họ dùng sinh mệnh của mình cùng những
người phi thường trọng yếu đối với họ, đi tới bên ngoài Bách Hoa thành, gia nhập vào căn cứ Thời
Đại cùng Tiểu Chu thành.
Mọi người cứ kỳ quái như vậy, thành lập quan hệ sống nhờ lẫn nhau, sống nhờ Bách Hoa thành.
Nhưng hỗn loạn ở cửa Bắc được dọn dẹp, lại phương tiện cho các căn cứ khác tới tiến công Bách Hoa
thành, cửa Bắc kia hôm nay nhận đạn pháo, ngày mai hứng bom đạn, vì vậy trên vọng tháp cũng không
có người, tất cả
đều đổi thành hoa tươi thủ vệ, những bông hoa trắng muốt như tuyết, hay kiều diễm ướt át bò đầy
vọng tháp, an an tĩnh tĩnh bảo hộ Bách Hoa thành càng ngày càng thần bí.
Bởi vì hoàn cảnh không yên ổn, Bách Hoa thành đã đoạn tuyệt toàn bộ liên hệ cùng ngoại giới, dưới
những cơn mưa tuyết bay tán loạn, người muốn tiếp viện giờ chỉ có thể đi Tiểu Chu thành cùng căn cứ
Thời Đại, chuyển động ở những khu nhà bạt, mà hai căn cứ này sẽ có con đường riêng
từ rừng rậm biến dị đi vào Bách Hoa thành, rồi lấy số lượng lớn thu mua vật tư của Bách Hoa thành.
Mộ Phong của căn cứ Kim Môn tới Tiểu Chu thành là lúc Tiểu Chu thành cùng căn cứ Thời Đại sống nhờ
vào Bách Hoa thành để tồn tại bằng phương thức kỳ quái đó,
Hắn không có kinh động bất luận kẻ nào, bởi vì hắn biết rõ cái gì An Nhiên cũng biết, ngay cả những
chuyện nhỏ của Tiểu Chu thành cùng căn cứ Thời Đại, chỉ cần An Nhiên muốn nàng cái gì cũng có thể
biết.
Mộ Phong thay đổi một bộ đồ tác chiến màu đen, hắn xen lẫn trong đội ngũ những người tìm y hỏi
dược, rất nhiều căn cứ ở phương Bắc đều di chuyển về phía nam, muốn tới gần Bách hoa thành, tìm
kiếm sự trợ giúp của Trần Triều Cung.
Đương nhiên trong những căn cứ đó, phần lớn đều đang áp dụng thủ đoạn cực đoan, thông qua vũ lực để
bức Bách hoa thành giao Trần Triều Cung ra, nhưng hiển nhiên, những căn cứ kia thiếu kẻ đi
đầu, không làm nên trò trống gì.
Nếu chỉ đơn đả độc đấu, mỗi ngày phái trên dưới 100 người tới cửa Bắc Bách Hoa thành, dù có nổ
súng, có bắn pháo hay oanh tạc đi chăng nữa cũng không tạo thành ảnh hưởng lớn gì đối với
Bách Hoa thành.
Mộ Phong không gia nhập với những người này, hắn cũng không có ý chế tạo hỗn loạn gì ở Bách hoa
thành, nhiệm vụ của hắn chỉ có một, chính là mang Trần Triều Cung ra khỏi Bách Hoa thành.
Qua mấy ngày, lãnh đạo của Tiểu Chu thành cầu kiến An Nhiên, mang tin tức về căn cứ Kim Môn cho
nàng.
An Nhiên tạo một con đường chuyên dụng thông qua khu rừng rậm biến dị cho hai căn cứ, mỗi ngày chỉ
mở một lần, những chiếc xe vật tư sẽ ra vào trong khoảng thời gian này, lãnh đạo của Tiểu
Chu thành cũng ngồi trên một chiếc xe tải đi vào Bách Hoa thành.