An Nhiên ở bên trong rào tre, cúi đầu xoa xoa trán, nhìn thoáng qua Triệu Như, rồi chủ động lui
thân đi vào trong phòng, lực lượng của lời đồn đại đáng sợ đến trình độ này sao?
Nàng muốn lẳng lặng a!
Bên ngoài sân, lãnh đạo của Tiểu Chu thành quỳ trên mặt đất, dưới cái nhìn nghẹn họng trân trối của
Trần Triều Cung, bắt đầu một phen nước mắt một phen nước mũi tố khổ, Vân Đào đứng bên cạnh cũng
thập phần bất đắc dĩ, ra hiệu bằng mắt với Triệu Như một cái, rồi hai người đi vào trong sân nhà An
Nhiên chỉ để lại Bàn Tử đứng bên người Trần Triều Cung giúp hắn bung dù.
An Nhiên ngồi dưới mái hiên, pha trà cho Vân Đào và Triệu Như, lá trá xoay tròn trong dòng nước
sôi, hai người kéo ra chiếc ghế trúc, ngồi ở dưới mài hiên tràn đầy hoa tươi, trong khoang mũi tràn
ngập mùi thanh hương của những bông hoa màu hồng nhạt, Triệu Như tùy ý bình luận:
"Toàn bộ Bách Hoa thành chỉ có nhà ngươi là mùi hoa nồng đậm nhất, những bông hoa màu
hồng nhạt kia thật sự là rất thơm, mùi hương này lấy nhà của ngươi làm trung tâm khuyết tán rất xa
rất xa ra bên ngoài, nhưng lại không bị gay mũi, nhè nhẹ vô tung, làm tâm tình người ta có thể tốt
lên." "Có thần kỳ như vậy sao?"
An Nhiên đứng dậy, đặt ấm đun nước bằng sắt lên bếp lò, rồi khom lưng nghiêng đầu nhìn Triệu Như,
trêu ghẹo nói:
"Thần kỳ hơn so với dị năng của Trần Triều Cung hay không?"
Biết nàng đây là trêu ghẹo nên Triệu Như chỉ nhướng mày, nâng cốc trà lên không nói, bên tai mọi
người vẫn còn âm thanh khóc lóc kể lệ của vị lãnh đạo Tiểu Chu thành, hắn nói rất nhiều, cũng rất
lộn xộn.
Đại khái tổng kết xuống là người của Tiểu Chu thành sau khi biết được dị năng của Trần Triều
Cung, đã cùng thương lượng với căn cứ Thời Đại, phân bố ra một chút địa hình, ở gần Bách
hoa thành, dựng một cái bệnh viện giống như viện điều dưỡng.
Mà ở bên ngoài, là một ít người với thân thể cường tráng, phân bố chung quanh.
Nhưng mà đối với mọi người ở căn cứ mới mà nói thì là một việc phi thường khó khăn,
bởi vì virus tận thế giống như ôn dịch, vẫn luôn tồn tại trong cơ thể mỗi người.
Nếu cách Bách Hoa thành xa một chút, virus vốn được ức chế sẽ lại phát triển tàn sát bừa bãi, cơ
thể sẽ lại lần nữa xuống dốc, bắt đầu thi hóa, nhưng càng gần với Bách hoa thành, nghe cỗ thanh
hương độc nhất làm say lòng người thuộc về Bách Hoa thành, thân thể sẽ bắt đầu dần dần chuyển biến
tốt đẹp.
Điều này không thể trị tận gốc chỉ có thể trị ở ngọn.
Cho nên Tiểu Chu thành cùng căn cứ Thời Đại sầu lo đến độ tóc trắng đầy đầu, hôm nay mới thương
lượng, phái hai đại biểu tới cầu Trần Triều Cung, cầu hắn ở dịch về phía Bắc một chút, như vậy phạm
vi hoạt động của căn cứ mới bên ngoài sẽ lớn hơn một chút.
Bọn họ cũng không có biện pháp nào khác, càng không dám dùng sức mạnh với Bách Hoa thành, sợ một
khi Bách Hoa thành không cao hứng sẽ tự bao phủ chính mình ở biển rừng mênh mông, đến lúc đó bọn họ
tìm đâu ra Bách Hoa thành a.?
Việc này không có cách nào giải quyết, Trần Triều Cung chỉ có thể khom lưng đỡ vị lãnh đạo đang quỳ
ở dưới mặt đất lên, hắn mở miệng, dùng lời nói đặc biệt thành khẩn nói:
"Ta cảm thấy, ngươi tìm lầm người rồi, ta thật sự không có. "
Lời còn chưa nói xong, vị lãnh đạo kia giống như nhìn thấy chúa cứu thế, gào rống lên, hắn cầm chặt
lấy tay của Trần Triều Cung, gian nan mà nhìn hắn.
"Trần tiên sinh, sự sống còn của hơn 70 vạn người chỉ có thể làm ơn ngài a!"
Áp lực cực đại, làm Trần Triều Cung bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn vào bên trong hàng rào tre, ba
người An Nhiên Vân Đào và Triệu Như đang uống trà, An Nhiên còn giơ tay chào hỏi hắn, Trần Triều
Cung thở sâu chỉ có thể bưng cái hình tượng chúa cứu thế của hắn gạt tay của vị lãnh đạo kia ra, hừ
một tiếng, xoay người đi mất.