Tuy rằng thời tiết đã lạnh dần, nhưng hôm nay không quá nắng, trời cũng không có mưa to hay hạ
tuyết gì, bung dù che cái gì a?
Bàn Tử nói: Chắn gió a!
An Nhiên hận sắt không thành thép trừng mắt nhìn Bàn Tử một cái, Trần Triều Cung đã đi tới bên
người nàng, giống như Triệu Như đứng ở bên ngoài rào tre, sắc mắt còn hàm chứa sự chế
nhạo, vui đùa nói với An Nhiên: "Ta đã nghe nói tác dụng của ta rồi, rất nhiều người ở bên ngoài
muốn ăn thịt ta, tìm kiếm sự trường sinh bất lão đi? Về điều này, ta muốn hỏi, tại sao không nói
trước cho ta a?"
"Hừ!"
Triệu Như hừ một cái.
"Trần tiên sinh, đây là tới châm chọc chúng ta hay sao?" "Không ta đây là tới tìm kiếm sự bảo hộ!"
Trần Triều Cung lại cười, lúc này trên mặt hắn mang vẻ mặt không biết nên khóc hay nên cười, hắn
nhìn Triệu Như cười lắc đầu:
"Ta nói này Triệu cô nương, ta đã đủ xui xẻo rồi, bị trở thành con tin của Bách Hoa thành các
ngươi, không nói việc bị nhốt ở nơi này, ngươi lại còn có biết bao nhiêu cừu hận với ta để ta biến
thành Đường Tăng phiên bản tận thế chứ, hiện tại ta không dám ra khỏi Bách Hoa thành, ta sợ ta vừa
xuất hiện xe bị người ta ăn tươi nuốt sống."
"Ta thấy ngươi ở đây, nổ bỏng ngô đến vui vẻ đi."
An Nhiên cũng cười, trong nụ cười kia có một ít bất đắc dĩ, nàng nhìn thái độ này của Trần Triều
Cung có thể khẳng định, ngay chính bản thân Trần
Triều Cung cũng đang ở trạng thái mê man bất định, có thật dị năng của mình có thể ức chế được
virus tận thế hay không.
Một người không biết mình có dị năng hay không, làm sao có thể đi cứu trị những người khác? Hắn
lại không phải bông hoa, tự động phát ra thanh hương a!
An Nhiên lại nhìn thoáng qua bông hoa màu hồng nhạt đang ghé vào đầu tường, rào tre của nhà nàng
tràn ngập những đóa hoa biến dị, đỏ có, trắng có, đỏ trắng đan xen có, nhưng chỉ có 2-3 đóa hoa màu
hồng nhạt này, số lượng làm sao lại ít như vậy chứ?
Mấy người họ đang nói chuyện thì Vân Đào dẫn người phụ trách của Tiểu Chu thành cùng căn cứ Thời
Đại vội vàng tới, phía sau người phụ trách của căn cứ Thời Đại còn đi một cô bé với diện mạo thanh
tú, khuôn mặt đầy vẻ tiều tụy.
Cô bé kia thoạt nhìn khoảng 18 tuổi, trên khuôn mặt vẫn còn tính trẻ con nhàn nhạt, làn da vàng
vọt, đây là đặc điểm riêng của Tiểu Chu thành, loại vàng vọt này làm người ta cảm thấy do dinh
dưỡng bất lương gây ra.
Người phụ trách của căn cứ Thời Đại đã không còn là Hồ Chính, từ khi Hồ Chính trở thành kho máu của
An Nhiên, thì giống như đi ngồi tù, trong 3 năm sẽ không xuất hiện trước mặt mọi người, cho nên
người của căn cứ Thời Đại chỉ có thể tìm một người phụ trách khác, chuyên môn bàn bạc với An Nhiên.
Vị lãnh đạo của Tiểu Chu thành cũng không phải người cãi cọ với Hồ Chính lúc trước,
dù sao lãnh đạo của Tiểu Chu thành cũng nhiều, mỗi lần đều là những người có diện mạo khác nhau đến
nói chuyện với An Nhiên, An Nhiên cũng lười nhớ tên những người đó, vì vậy toàn bộ đều gọi chung là
lãnh đạo của Tiểu Chu thành.
Vị lãnh đạo của Tiểu Chu thành, liền quỳ gối ở bên ngoài rào tre nhà An Nhiên, khóc lóc với Trần
Triều Cung.
"Trần tiên sinh, Trần tiên sinh, ngươi cứu chúng ta a, cứu chúng ta đi." "Làm sao vậy?"
Trần Triều Cung hơi hơi cau mày, lui về sau hai bước, rõ ràng không chịu lễ lớn như vậy từ vị lãnh
đạo kia.
Vị lãnh đạo này lại dùng đầu gối đang quỳ đi hai bước về phía trước, quỳ trước mặt Trần Triều Cung
khóc ròng nói:
"Hai căn cứ của chúng ta thêm thêm bớt bớt ít nhất cũng có 70 vạn người, nhiều người như vậy, căn
bản không có biện pháp chen chúc ở trong khu rừng nhỏ ngoài cửa Bắc, Trần tiên sinh, cầu xin ngài,
ngài di chuyển tới cửa Bắc ở đi a, làm chúng ta ở gần trong phạm vi phóng xạ của ngài, kiến tạo một
cái bệnh viện a."