"Các ngươi khẳng định đứa nhỏ mà Đường Ti Lạc kia sinh là cốt nhục của Trần gia các ngươi sao?"
An Nhiên cười lạnh, nhìn Trần Triều Cung, hỏi:
"Nếu tìm về được đứa nhỏ cùng Đường Ti Lạc, các ngươi lại điều tra rõ đứa nhỏ không phải của Trần
Triều Phát, các ngươi có phải lại hạ sát thủ đối với Bách Hoa thành hay không?"
"Không, ta đây không phải còn ở trên tay các ngươi hay sao?" Trần Triều Cung cười buông tay.
"Ta chỉ đang thương lượng với các ngươi, ta giúp ngươi, ngươi giúp ta, nếu cuối cùng ngươi không
tìm thấy Đường Ti Lạc cùng đứa bé kia, cùng lắm thì ngươi lại dụng hình với ta, để ta nhổ ra chìa
khóa ở đâu."
Lời nói này làm An Nhiên phi thường thoải mái, dù sao thì trái phải vẫn còn tốn thời gian tìm cửa
vào, trong thời gian tìm cửa vào An Nhiên giúp Trần gia tìm cốt nhục về, nếu không tìm được thì,
lại vừa đe dọa vừa dụ dỗ Trần Triều Cung để hắn nhổ ra địa chỉ nơi gửi chìa khóa.
An Nhiên cảm thấy bút giao dịch này rất có lời.
Nàng gật gật đầu, cười với Trần Triều Cung giống như một cô gái nhỏ, cười đến phá lệ điềm mỹ.
"Vậy được, Trần tiên sinh, ngươi giúp ta, ta cũng giúp ngươi, chúng ta cùng giúp đỡ nhau, nhưng mà,
hợp tác chân thành như vậy, chỉ ở trong thời gian trước khi tìm được cửa thôi, sau khi tìm được
cửa, mặc kệ ta có tìm thấy 2 mẹ con Đường Ti Lạc hay không, ngươi nếu không giao chìa khóa ra đây,
ngươi sẽ lĩnh hội được sự tàn nhẫn của ta."
Một chiếc mầm nhỏ kiều nộn, chậm rì rì gặm nhấm ở trong não cái tư vị bị nhấm nháp ăn mòn dần dần
trong não kia, tin tưởng sẽ là Trần Triều Cung đặc biệt toan sảng a.
Giao dịch đạt thành như vậy, An Nhiên ôm Oa Oa, lệch thân sang một bên bước đi, Tiểu Bạc Hà giống
như u linh đi theo phía sau An Nhiên.
Lúc trước nàng bị An Nhiên để lại ở Bách Hoa thành, An Nhiên nói là đi vào rừng rậm biến dị tìm
thuốc, rất nhanh sẽ về, kết quả tin tức truyền về nói An Nhiên sắp chết.
Cái đó làm cho Tiểu Bạc Hà thực sự rất hoảng sợ, không chịu rời An Nhiên một bước.
Triệu Như lái xe tới đây, rồi nghiêng đầu nhìn An Nhiên, ý tứ là nàng sẽ dẫn đường cho An Nhiên,
rốt cuộc thực vật của An Nhiên chưa lan ra tới chỗ tụ tập của những người sống sót kia, tình huống
ở bên đó như thế nào, An Nhiên không biết, trên đường đi Triệu Như sẽ nói rõ ràng cho nàng.
Cách đó không xa Lưu Toa Toa nhút nhát sợ sệt bước từng bước nhỏ tới gần xe Triệu Như, Triệu Như
trừng mắt nhìn nàng ta một cái, Lưu Toa Toa sợ hãi dừng bước không dám bước tiếp.
Đợi đến khi An Nhiên mang Oa Oa cùng Tiểu Bạc Hà đi lên xe, Lưu Toa Toa mới bước nhanh tới, bám ở
cửa xe, nói với An Nhiên:
"An Nhiên, ngươi có thể đem Trương Bác Huân cùng với Tiểu bảo bảo an toàn về không? Ta rất lo lắng
cho bọn họ."
An Nhiên không nói chuyện, Triệu Như hừ một tiếng, rồi dẫm mạnh chân ga, chiếc xe từ cạnh miệng hố
to vọt vào trong rừng, phóng về phía Nam nơi tụ tập của đám người kia.
Dưới một mảnh bụi đất cùng cỏ khô, Lưu Toa Toa chạy vài bước đuổi theo xe của Triệu Như và An
Nhiên, nàng có chút phiền muộn, kỳ thật nàng rất muốn rất muốn đi theo An Nhiên cứu người, nhưng
không cần nghĩ cũng biết, Triệu Như phí bao nhiêu sức lực như vậy mới tìm được nàng trở về, giờ
không có khả năng để nàng dễ dàng rời khỏi.
"Đừng lo lắng, một mình An Nhiên là có thể thu phục." Bàn Tử ở phía sau Lưu Toa Toa, nhẹ nhàng an
ủi nàng.
"Nhiệm vụ chủ yếu của ngươi lúc này, là chiếu cố tốt những người bị thương nặng kia."
"Ta đã biết!"
Lưu Toa Toa cúi đầu, nước mắt đầy mặt, thái độ biết sai mà sửa, nàng cũng rất áy náy, rất nhiều
người bị thương nặng, bởi vì không có thuốc, cũng không chờ được nàng cứu trị kịp thời,
thi thể vẫn đặt tại nơi đó, chờ người nhà ở Bách Hoa thành tới đây nhặt xác.
Đây đều là mạng người a.