Có kết quả như vậy, An Nhiên cảm thấy không chút ngoài ý muốn, bởi vì trong cuộc đối chiến của An
Nhiên và tang thi hệ mộc, nàng vẫn luôn hấp thu năng lượng trong tinh hạch, con tang thi hệ mộc kia
vẫn luôn bị nàng ấn xuống không nhúc nhích được, hoặc ngẫu nhiên nhúc nhích cũng sẽ bị nàng nhanh
chóng chế trụ.
Cho nên năng lực của An Nhiên đang từng giờ từng phút trưởng thành, tuy rằng trong quá trình trưởng
thành làm người ta thống khổ kia, đầu óc luôn luôn đau đớn, giống như bị người ta cầm chùy gõ từng
cái từng cái vào đầu. Nhưng không thể phủ nhận, hiện tại nàng có thể đi, có thể nhảy còn có thể nói
chuyện đã chứng minh năng lực khống chế của nàng đã cao hơn con tang thi cấp cao ở đối diện.
Nhưng như thế cũng không đủ, nàng còn chưa tìm được vị trí cụ thể của con tang thi kia tinh hạch đã
khô kiệt.
Dưới vòm trời xanh lam, mây trắng nhè nhẹ trôi, Mặt Trời dần dần lên cao rồi trôi dần về phía tây,
cảm giác nóng nực làm nội tâm nàng dị thường xao động, Chiến Luyện vội vàng một ngày, vừa chặt cây
vừa chiếu cố vợ con, lúc này lại cũng một đám dị năng giả hỏa, vừa đối kháng xong với một đám cây
cối giương nanh múa vuốt rút về phía sau. Hắn thấy Oa Oa đang ngồi trên một tấm thảm lót dùng trong
dã ngoại chơi xếp hình.
Trò chơi xếp hình này là do Chung Linh vị dị năng giả hệ hỏa kia làm cho Oa Oa, đây là món đồ chơi
mới, gần đây đứa trẻ chính là đang trầm mê cái này.
Những lều trại được dựng san sát nhau, có người bắt đầu nhóm lửa nấu cơm tối, cách đó không xa có
tiếng người kêu to, hô hoán lại chặt đổ thêm một cây đại thụ che trời.
Cảnh tượng này giống như một nhóm người tập trung nhau lại cùng đi đốn củi trong sân nhà, làm Chiến
Luyện không có chút khẩn trương nào cả.
Hắn đi về bên người An Nhiên, nhìn nàng ngồi bên người Oa Oa, vỗ sạch bột phấn trong tay nàng,
Chiến Luyện khom lưng thả mấy viên tinh hoạch thô to như ngón tay cái vào trong lòng bàn tay nàng
Đây là tinh hạch của đám linh cẩu biến dị lúc trước hắn thu thập được, từng viên từng viên hình
trứng thô như ngón tay cái, hiện tại dị năng của Chiến Luyện cũng cần dùng tới loại tinh hạch lớn
như vậy, tinh hạch bình thường với tinh hạch to bằng đạn châu kia đã không thể đủ cho hắn.
An Nhiên nhẹ nhàng nhăn chặt lông mày, nắm mấy viên tinh hạch trong tay mà nhịn xuống sầu lo trong
lòng, không tổ khổ trước mặt Chiến Luyện.
Nàng lặng lẽ để mấy viên tinh hạch của đám linh cẩu biến dị vào trong túi mình,yên lặng tính toán
để chúng dùng trong thời khắc mấu chốt cuối cùng. "Tại sao lại không dùng?"
Chiến Luyện mắt sắc, liếc mắt một cái liền thấy được động tác nhỏ của An Nhiên, hắn cúi đầu
nhìn xuống An Nhiên, trái phải đánh giá nàng, thấy
nàng rũ mắt tốt lành ngồi ở đây không có dị thường gì, mặt đầy lo lắng hỏi: "Ngươi làm sao vậy,
trong lòng đang suy nghĩ cái gì?"
An Nhiên ngước mắt lên nhìn Chiến Luyện, con ngươi xanh biếc lập lòe. "Không nghĩ gì, yên tâm, nó
đã không thể động đậy được , trừ bỏ những nhánh cây ở phụ cận nó bị nó khống chế ra thì nhưng khu
vực khác đều rất an toàn, bất quá là một trận đánh khá ác liệt, ta có thể thu phục nó."
"Ta không hỏi nó, ta chỉ lo lắng cho ngươi."
Chiến Luyện cau mày, nhìn kỹ biểu tình của An Nhiên, biểu tình nàng thập phần tự nhiên không có
dấu hiệu rối loạn nhưng hắn luôn cảm thấy An Nhiên không được tự nhiên, sau đó, đột nhiên
hắn hỏi:
"Đôi mắt của ngươi làm sao vậy? Tại sao lại biến thành màu xanh biếc? Năng lượng hao mòn rất
lớn phải không? Ngươi đang rất khó chịu đúng không??? "
Dưới bầu trời hoàng hôn lộng lẫy, đôi mắt hơi hơi lóe lên một màu xanh biếc, làm Chiến Luyện
không thể không thừa nhận đôi mắt của vợ hắn giống như cất chứa toàn bộ mùa xuân bên
trong, rất đẹp rất đẹp, bất quá đây cũng không phải một dấu hiệu tốt.