Năng lượng cuối cùng
"Ngươi giống như rất hiểu biết về trẻ nhỏ."
An Nhiên đi qua, nhìn người phụ nữ này, khuôn mặt nàng tương đối quen mắt, là cư dân ở Bách
Hoa thành, ngày thường rất được bọn nhỏ hoan nghênh.
Được An Nhiên hỏi, biểu tình người phụ nữ kia trở nên khá nghiêm túc, thanh thanh giọng bắt đầu tự
giới thiệu với an Nhiên:
"Ta tên là Chung Linh, có kinh nghiệm "giáo dục sớm cho trẻ" 10 năm, trước khi mạt
thế ta có mộng tưởng mở một trung tâm với thiết bị dạy học tiên tiến và an toàn nhất để giáo dục
sớm cho trẻ nhỏ."
"Úc ~~~" An Nhiên có chút mờ mịt gật gật đầu, nàng nghĩ:
"Được a, "giáo dục sớm cho trẻ nhỏ" rất tốt, trước kia khi mạt thế chưa tới, ta có kế hoạch chờ đứa
nhỏ được sinh ra, đưa nàng đi tham gia "giáo dục sớm cho trẻ" gì đó."
Phảng phất như gặp gỡ tri âm, Chung Linh bắt đầu nói với An Nhiên những chỗ tốt của việc "giáo dục
sớm cho trẻ", chỉ là đầu An Nhiên quá đau, tuy rằng không biểu hiện ra ngoài những cũng không có
kiên nhẫn để nghe lời nói của Chung Linh.
Nàng chỉ biết, Chung Linh đang muốn nói với nàng, nàng ấy muốn mở một trung tâm giáo dục sớm cho
trẻ ở Bách Hoa thanh, hy vọng được An Nhiên duy trì, An Nhiên liền lung tung gật đầu, thôi, mở đi
mở đi, dù sao đám nhỏ trong Bách Hoa thành cũng rất nhiều, khi mà hoàn cảnh cuộc sống đã ổn định
xuống, nhân số phụ nữ mang thai lại nhiều lên, mai này, tiểu bảo bảo ở Bách Hoa thành đâu đâu cũng
có a.
Vì thế, sau khi được An Nhiên cho phép, Chung Linh vui vẻ tới nỗi đã bắt đầu chuẩn bị trung tâm của
nàng ở ngay trong cái sân đốn củi này.
Nàng ấy đặc biệt có tài, có thể đối phó với đám trẻ nhỏ, bởi vì củi gỗ quá nhiều, có thể tự mình
tạo một ít đồ chơi bằng gỗ, như những quả cầu nhỏ với kích thước tăng dần, hoặc những hình lập
phương theo thứ tự rồi đưa cho Oa Oa chơi.
Dĩ nhiên Oa Oa vẫn là đứa nhỏ, vô luận ngày thường có biểu hiện khí phách ngoại sườn như thế nào
thì bất quá vẫn chỉ là một đứa nhỏ không tới 2 tuổi, chỉ cần Chung Linh làm được món đồ
chơi mới gì, Oa Oa có thể miễn
cưỡng ngồi lại, cùng chơi với Tiểu Bạc Hà, trở lại làm một thiếu nữ ngoan ngoãn đáng yêu xinh đẹp
a.
An Nhiên thoáng yên tâm, bắt đầu dùng hết sức chuyên chú đấu tranh với con tang thi hệ mộc kia, tốc
độ nàng hấp thu tinh hạch nhanh tới nỗi làm người tặc lưỡi, xe tinh hạch mà Lạc Phi Phàm mang tới
kia tất cả đã bị An Nhiên hấp thu hết, sau lại thêm mấy chiếc xe nữa cũng không đủ cho nàng dùng
mấy ngày.
Trên mặt đất, từng chiếc thùng được mở ra bên cạnh nàng, bên trong đều là những viên tinh hạch to
bằng viên đạn châu, tinh hạch bình thường đã vô dụng với An Nhiên, mà những viên tinh hạch lớn ở
nơi này cơ hồ là đã vét sạch tồn kho của toàn bộ Bách Hoa thành.
Vì thế khi Vân Đào mở thùng xe vận tải chuyển những thùng tinh hạch bên trong xuống chúng đã trở
thành nguồn năng lượng cuối cùng của An Nhiên. Bên ngoài nàng còn bất động thanh sắc nhưng trên
thực tế trong nội tâm nàng đã gấp đến độ phát hỏa, nếu xe tinh hạch cuối cùng này bị nàng tiêu hao
hết trước khi tìm ra con tang thi hệ mộc kia thì phỏng chừng trận giằng co của nàng với nó sẽ kết
thúc bằng sự thất bại của nàng.
Điều này đương nhiên không phải kết cục mà An Nhiên muốn nhìn thấy, tiêu hao nhiều thời gian như
vậy rồi, lãng phí quá nhiều vật lực, nhân lực cùng tinh hạch như vậy rồi, còn không trị được con
tang thi hệ mộc kia, An Nhiên lấy mặt mũi nào đi gặp hương thân phụ lão trong Bách Hoa thành nữa?
Đương nhiên, trên thực tế tiêu hao nhiều tinh hạch như vậy, dốc toàn lực của cả thành như vậy cũng
không phải không có chút hồi báo nào, ít nhất lúc trước khi An Nhiên đối mặt với con tang thi hệ
mộc kia, nàng không thể nhúc nhích cơ thể một chút nào, ngay cả lời cũng không thể phát ra, hiện
tại, dưới sự nuôi dưỡng của một lượng lớn tinh hạch như vậy, nàng có thể hành động tự nhiên, còn có
thể nói chuyện.
Điều này chứng minh năng lực khống chế của nàng đã tốt hơn rất nhiều so với lúc trước, hơn nữa nàng
còn biết, trạng thái hiện giờ của con tang thi hệ mộc kia, nó cũng giống như nàng lúc trước, tay
chân nó không thể nhúc nhích ngay cả tru lên cũng không thể làm được.