Mạt Thế Chi Nếm Thử Vị Của Anh

Mạt Thế Chi Nếm Thử Vị Của Anh - Chương 24: 24: Thi Triều 1




Tác giả: Tùy Tiện

Thẩm Lăng cứng đờ người, hương vị quen thuộc bao quanh lấy cậu khiến trái tim từng đợt run rẩy.



Lúc rời đi, cậu đã từng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại Cố Bắc Thần nữa, nếu có cũng sẽ xem như không quen biết.



Nhưng hôm nay, sau 43 ngày, cuối cùng cậu đã gặp lại anh, hơn nữa còn ở khoảng cách gần như vậy, thân mật như vậy.



Đột nhiên Thẩm Lăng có chút muốn khóc, nhưng cậu không khóc được, chỉ là cơ thể run lên từng đợt.



Rõ ràng chỉ ở bên cạnh Cố Bắc Thần không bao lâu, nhưng lại không thể quên, không thể từ bỏ được.



Mỗi một ngày đều nhớ đến anh, muốn gặp lại anh.



Nhất định là tên này đã bỏ thuốc cậu! Đúng vậy! Nếu không tại sao lại có cảm giác không muốn tách ra như vậy được chứ?

"Tiểu Lăng...."

Giong nói quen thuộc vang lên bên tai, hơi thở ấm áp thuộc về người sống phả vào da thịt khiến tim Thẩm Lăng muốn ngừng đập, mặc dù nó đã ngừng từ lâu.



Thẩm Lăng há há miệng, muốn đáp lại gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì.



Lúc này, cánh tay đang ôm eo cậu vẫn chưa buông ra, cũng may tang thi không có cảm giác, nếu không chắc cậu đã bị siết đến nghẹt thở.



Tiếng động cơ xe đã ngừng hẳn, Thẩm Lăng loáng thoáng thấy trong đó có thêm 4 người, nhưng một bóng đen đột ngột lao ra khỏi xe, chạy đến chỗ Thẩm Lăng.



"Thẩm Lăng! Cuối cùng cũng tìm được cậu."

Mặc dù không có ánh sáng, nhưng trong đêm đen Thẩm Lăng vẫn nhìn thấy rõ người đó là ai, hơn nữa giọng nói ấy không thể lẫn vào đâu được.



"Tư Tri!"

Thẩm Lăng vui vẻ hô lên, định chạy lại đó, có điều cánh tay đang giữ lấy cậu vẫn không chút động đậy.



Thẩm Lăng khó xử không biết phải làm sao, đành tội nghiệp nhìn Dương Tư Tri.



"Bắc Thần, mau về thôi, căn cứ Hòa Bình cần chúng ta."

Kỳ Ngạn Luân ló đầu ra khỏi xe, nhỏ giọng nhắc nhở người nào đó vẫn đang bất động, sau đó còn vẫy vẫy tay với Thẩm Lăng.



Lúc này, Cố Bắc Thần mới đứng thẳng người, hai mắt không rõ cảm xúc nhìn chăm chăm Thẩm Lăng, khiến cậu càng thêm run rẩy.



Được rồi, nhìn rất đáng sợ có được không? Ai bảo từ trước đến giờ Cố Bắc Thần vẫn luôn tươi cười trước mặt cậu làm chi.



Có điều, Thẩm Lăng cứ tưởng mình sẽ được buông ra, nhưng cánh tay bên hông cậu vẫn giữ nguyên, chỉ là lực đạo nhẹ hơn một chút.



Kỳ Ngạn Luân bất đắc dĩ lại ló đầu ra khỏi xe nhắc nhở lần nữa.



Lúc này Cố Bắc Thần mới buông Thẩm Lăng ra, nhưng chưa đợi cậu phản ứng đã nắm chặt cổ tay cậu, kéo về chiếc xe.



Thẩm Lăng chu chu môi chậm rãi đi theo, sau đó chợt nhớ đến gì đó, đột nhiên quay đầu lại nhìn hai anh em Trang Hy.



"Bắc Thần, Bắc Thần, đây là đàn em tui mới nhận nè, chúng ta đưa họ đi cùng nữa."

Thẩm Lăng vừa thấy Cố Bắc Thần, theo bản năng liền ỷ lại, kéo kéo tay áo của anh.



Cố Bắc Thần xoay đầu nhìn Trang Hy và Trang Vọng, suy tư một hồi, nhưng chưa đợi anh nói gì Trang Hy bên kia đã lên tiếng.





"Cậu đi trước đi, bọn tôi không đi đâu, cảm ơn cậu."

Vốn dĩ hai người họ đã không muốn sống, đi theo Thẩm Lăng cũng là vì sợ liên lụy cậu.



Hiện tại Thẩm Lăng đã tìm được đội ngũ của mình, bọn họ cũng nên rời đi.



"Không được đâu, hai người phải đi chung chứ? Phải nghe lời đại ca có hiểu không?"

Thẩm Lăng nghiêm khắc nói.



Trang Hy và Trang Vọng có chút bất đắc dĩ, rõ ràng bọn họ chưa đồng ý làm đàn em gì đó của Thẩm Lăng, nhưng cậu cứ khăng khăng là như thế, hơn nữa còn gọi rất thuận miệng.



Trang Hy đang định đáp lại, vạt áo đã bị Trang Vọng giật giật.



"Anh hai, chúng ta đi theo cậu ấy có được không?"

Trang Hy biết em trai của mình mềm lòng, từ nhỏ đến lớn được y bao bọc, hơn nữa chưa từng sống an nhàn bao giờ, cho nên rất dễ bị lung lay.



Từ lúc gặp Thẩm Lăng, Trang Vọng như tìm được đồng bọn, líu ríu không ngừng, vui vẻ đến nỗi Trang Hy có chút hoảng hốt.



Y nghĩ, em trai của mình vốn dĩ nên là như thế, nên tươi cười như thế, chứ không phải mỗi ngày đều tăm tối co người vào góc.





Thẩm Lăng bên kia gấp gáp không thôi, nhìn nhìn Trang Hy và Trang Vọng, sau đó quay sang nhìn Cố Bắc Thần.



"Bắc Thần Bắc Thần, lỡ đàn em không chịu theo thì làm sao giờ?"

Cố Bắc Thần không vội trả lời, anh nhìn biểu tình của hai anh em Trang Hy, trong lòng đã hiểu rõ.



"Bọn họ sẽ theo."

Quả nhiên, Cố Bắc Thần vừa dứt lời, hai người đã bước đến bên cạnh Thẩm Lăng.



"Xin lỗi đã để cậu đợi, sau này chúng tôi sẽ cố gắng chiến đấu, không liên lụy cậu.



Tôi có dị năng, mặc dù Trang Vọng không có, nhưng em ấy sẽ không kéo chân đâu, cậu yên tâm."

Cho dù đi theo Thẩm Lăng, hai người cũng không muốn gây phiền phức cho cậu, vì vậy nhất định phải trở nên mạnh mẽ.



"Không cần nha, hai người là đàn em, cho nên tui sẽ bảo vệ hai người, đây là trách nhiệm của đại ca á."

Thẩm Lăng vỗ vỗ ngực nói.



Trang Hy và Trang Vọng nhìn nhau, đều nhận ra ý cười và ánh sáng trong mắt đối phương.



Có điều, Kỳ Ngạn Luân lần thứ ba thò đầu ra, gần như gầm với bọn họ, nhưng vì là mạt thế, cho nên phải nén giọng lại, trông vô cùng buồn cười.



Cuối cùng, mọi người đều đã lên xe, Kỳ Ngạn Luân gấp không chờ nỗi đạp chân ga, nhanh như chớp xoay đầu xe quay về, ai nấy cũng bị tay lái của hắn dọa sợ.



Bên trong xe vẫn còn một người khác là Tiêu Tử Thiên và Lý Ngôn.



Mặc dù đã lâu không gặp, nhưng Lý Ngôn và Thẩm Lăng đã vui vẻ trò chuyện với nhau, rước lấy ánh mắt u ám của Cố Bắc Thần.



Nói đến cũng lạ, từ khi lên xe, Cố Bắc Thần chưa từng nói lời nào với Thẩm Lăng, đây hoàn toàn đối lập với thời gian trước đây khiến cho Thẩm Lăng có chút không quen.



Mặc dù như thế nhưng Thẩm Lăng vẫn không dám nói chuyện với Cố Bắc Thần, một phần vì không biết phải nói gì, một phần có chút lúng túng.



Thế là thay vì nói với Cố Bắc Thần, thì Thẩm Lăng quay sang Trang Hy, hỏi dị năng của y, sau đó vui vẻ nhìn mấy mảnh kim loại y tạo ra.



Có điều chỉ mỗi Thẩm Lăng vô tư không biết gì, nhưng mọi người còn lại đều cảm nhận được từng đợt lạnh lẽo lan tràn trong xe.





"Đúng rồi, khi nãy mọi người nhắc căn cứ Hòa Bình, là nơi nào vậy? Chúng ta đang đi đâu? Tui phải về gặp anh hai nữa."

Lúc này Thẩm Lăng mới chợt nhớ đến Thẩm Hy.



Khi nãy cậu bị Cố Bắc Thần kéo lên xe, theo bản năng cũng lên cùng, lúc này cậu mới nhận ra bản thân phải tìm Mộc Mộc và Dương Hùng.



"Anh trai cậu đang ở căn cứ rồi.



Hiện tại không biết tại sao tang thi lại tụ tập thành một nhóm lớn, đang đi về phía căn cứ.



Bây giờ mọi người đều sẵn sàng chiến đấu.



Có lẽ một tang thi cao cấp hơn đang điều khiển bọn chúng.



Thẩm Lăng, cậu phải cẩn thận một chút."

Kỳ Ngạn Luân chậm rãi tường thuật lại tình hình.



Bắt đầu từ trưa hôm qua, tang thi đột nhiên đi theo một nhóm nhỏ, có khi ba bốn con một nhóm, có khi lên đến tận mấy chục.



Ban đầu bọn họ còn không mấy để ý, chỉ là nghĩ chúng biết nhận ra lẫn nhau và đi chung tấn công.



Không ngờ đến tối hôm qua, mấy nhóm tang thi nhỏ lẻ tập hợp lại thành một đội quân tang thi, chậm rãi hướng về căn cứ người sống.



Đội ngũ của Cố Bắc Thần vẫn là năm xe năm tiểu đội, chiều hôm qua vừa mới đến được căn cứ Hòa Bình.



Mà Âu Dương Minh Triết vừa nghe được Cố Bắc Thần là người dẫn đầu đội ngũ, lập tức mời anh đến.



Người thăm dò tin tức của căn cứ cũng nhận ra chuyện lạ của nhóm tang thi cho nên vội vã báo cáo lại, trùng hợp lúc đó Thẩm Hy đang ở cạnh, cho nên cũng nghe được, mà y vừa nghe liền sợ hãi.



Trường hợp này đã xảy ra ở một căn cứ nhỏ gần thủ đô, hơn nữa chỉ trong một đêm hoàn toàn thất thủ.



Căn cứ thủ đô lớn mạnh, cho nên mới chống đỡ được.



Mà chuyện này gọi là thi triều, một lượng lớn tang thi đồng loạt tấn công dưới sự chỉ huy của tang thi cao cấp hơn.




Lúc trước tang thi chỉ huy thi triều lần đó là một con tang thi hệ hỏa cấp ba sơ cấp, may mắn trong căn cứ thủ đô có hai người đã lên được cấp ba sơ cấp, liên thủ lại mới đánh thắng được nó.



Mà tình hình lần này ở căn cứ Hòa Bình cũng đồng nghĩa sắp xảy ra thi triều.



Vì thế Âu Dương Minh Triết lập tức thông báo cho thủ lĩnh còn lại của căn cứ, tập hợp quân nhân và dị năng giả ứng chiến thi triều.



Thẩm Lăng đương nhiên biết Kỳ Ngạn Luân đang nhắc nhở mình chuyện gì, trong lòng có chút hoảng hốt.



Nếu như cậu quay về căn cứ, ở đó có anh trai, có Cố Bắc Thần, có đàn em, còn rất nhiều người khác nữa.



Lỡ như cậu lại xảy ra chuyện mất không chế, vậy chẳng phải sẽ vô tình tàn sát người vô tội sao? Không được, cậu không thể quay về.



"Bắc Thần Bắc Thần, tui muốn xuống.





Tui không thể về căn cứ."

Thẩm Lăng run rẩy kéo tay áo Cố Bắc Thần.



Cậu sợ bản thân lại giết người vô tội, một Trần Hạo đã khiến cậu ám ảnh rất lâu, nếu như tổn thương đến người thân bạn bè, vậy chẳng phải cậu sẽ mang tội suốt đời sao.



Cậu chỉ vừa gặp lại anh trai, gặp lại Cố Bắc Thần, cậu không thể hại họ.



Nhất định phải rời đi!

"Tiểu Lăng, em bình tĩnh."

Cố Bắc Thần đương nhiên biết Thẩm Lăng đang sợ hãi, cũng hiểu chuyện Trần Hạo đã khiến cậu day dứt.



Cố Bắc Thần kéo Thẩm Lăng vào người, siết chặt eo cậu, để cậu có thời gian ổn định lại.



"Ngạn Luân dừng xe."

"Ừm."

Kỳ Ngạn Luân cũng không hỏi nhiều, vội dừng xe lại.



Vốn dĩ bọn họ đã bàn bạc kĩ, cũng không định thực sự đưa Thẩm Lăng về căn cứ.



- --

Thẩm Lăng nhìn Tiêu Tử Thiên và Trang Hy Trang Vọng bên cạnh, có chút bất đắc dĩ.



Hai người Trang Hy thì cậu còn có thể hiểu, nhưng Tiêu Tử Thiên sao lại đi cùng a?

"Gần đây có một nhà kho bỏ hoang, lúc trước tôi ở đây chờ cậu."

Dương Tư Tri đi đằng trước, bên cạnh y là Tiêu Tử Thiên, phía sau là Cố Bắc Thần, Thẩm Lăng và hai anh em Trang Hy.



"Nhưng lúc tui đến không có thấy cậu."

"Lúc đó tôi gặp một nhóm tang thi, không ngờ trong đó có tang thi cao cấp hơn tôi, cho nên suýt chút nữa bị nó khống chế.



Cũng may đội ngũ Cố Bắc Thần vừa hay đi qua, giết được nó.




Sau đó tôi định ở lại chờ cậu, nhưng xung quanh có rất nhiều tang thi kéo đến, bất đắc dĩ đành đi với bọn họ.



Lúc nãy tôi nghe anh trai cậu nói cậu đã ra ngoài tìm tôi, nên chúng tôi mới lái xe đi tìm."

Bởi vì là tang thi nên hành trình của Thẩm Lăng và Dương Tư Tri rất thuận lợi, còn đội ngũ Cố Bắc Thần thường xuyên phải gặp tang thi, tìm thêm vật tư cần thiết, cho nên đến căn cứ trễ hơn hai người rất nhiều.



"Hiện tại anh hai thế nào rồi? Cậu có nghe qua Mộc Mộc và Dương Hùng chưa?"

Thẩm Lăng vẫn không quên Mộc Mộc và Dương Hùng.



Ban đầu cậu sợ họ gặp phải tang thi, nhưng hiện tại nghe Kỳ Ngạn Luân kể càng thêm lo lắng.



Đến cả Dương Tư Tri cũng bị ảnh hưởng, thì liệu bọn họ có an toàn quay về căn cứ không?

"Yên tâm đi, hai người họ không sao."

Cố Bắc Thần nhẹ nhàng nói.



"Thật sao?"

"Ừm.



Hai người họ đã về căn cứ hội họp với Thẩm Hy."

Một lát sau, sáu người đến được nhà kho bỏ hoang, tình trạng của nó vẫn như lúc Thẩm Lăng đến, xác tang thi ngổn ngang trên đất.



Vì tránh phiền phức, Thẩm Lăng phất tay thu hết tất cả vào không gian, đợi có thời gian thì vứt ra.



"Nơi đây khá gần căn cứ, cho nên có không ít tang thi đến đây, chúng nhất định sẽ đi theo nhóm.



Nhưng có Thẩm Lăng ở đây nên có lẽ sẽ giảm thiểu.



Thẩm Lăng cậu có thể điều khiển tang thi trong diện tích bao nhiêu?"

Tiêu Tử Thiên hỏi.





Thẩm Lăng nhíu mày suy nghĩ, cậu cũng không rõ bản thân có thể điều khiển được xa bao nhiêu.



"Có lẽ là khoảng 15km.



Nhưng mọi người thật sự muốn ở lại đây? Tui và Tư Tri không chắc sẽ giữ được thần trí."

Lúc nãy khi dừng xe Thẩm Lăng cũng đã nói qua, vốn dĩ chỉ cần hai người bọn họ rời đi, nhưng Cố Bắc Thần và Tiêu Tử Thiên khăng khăng muốn đi theo, việc này khá nguy hiểm nếu có tang thi cao cấp hơn cả cậu.



"Đừng lo lắng, bọn tôi sẽ không sao."

Trang Hy và Trang Vọng ở một bên không hiểu bọn họ đang nói gì cả.



Thẩm Lăng cso thể điều khiển tang thi? Sao có thể? Không lẽ....!

"Tui là tang thi."

Thẩm Lăng quay sang nhìn hai anh em, ngữ khí nghiêm túc.



Nếu hai người họ không chấp nhận cậu thì có thể rời đi, cậu không cưỡng cầu.



Dù gì đó cũng là sự lựa chọn của hai người họ, mặc dù có lẽ cậu sẽ thất vọng.



Trang Hy và Trang Vọng mở to mắt, không ngờ Thẩm Lăng thật sự là tang thi, chứ không phải biến dị mắt.



Có điều rất nhanh hai người đã bình tĩnh lại.



Tang thi thì sao? Cậu ấy vẫn tốt hơn loài người hiểm độc kia.



Mà phía bên kia, lôi điện trong tay Cố Bắc Thần chậm rãi biến mất.



Anh không định để người biết thân phận Tiểu Lăng sống sót.



Việc hai người chấp nhận mình vẫn khiến Thẩm Lăng vui vẻ, có điều việc chính vẫn là thi triều.



"Thẩm Lăng, hiện tại xung quanh đây đã tiêu diệt không ít tang thi, nhưng rất nhanh chúng sẽ tiếp tục tụ đến.



Nếu được cậu hay điều khiển tang thi trong phạm vi cho phép tấn công ngược tang thi, hoặc không thể thì khiến bọn chúng rời đi.



Bắc Thần sẽ tiêu diệt ở phần mép phạm vi điều khiển của cậu, có thể diệt càng nhiều thì càng tốt.



Chúng tôi dựa theo tình trạng di chuyển của tang thi, có lẽ thi triều sẽ xảy ra khoảng 1 tiếng nữa."

Hiện tại đây là kế hoạch tốt nhất.



Có điều may mắn là phạm vi điều khiển của Thẩm Lăng vượt xa dự tính của họ, đây là dấu hiệu tốt.



Tang thi đã có dị năng, hơn nữa còn đi theo đàn, có tổ chức chứ không phải lung tung tấn công như bình thường.



Mặc dù căn cứ Hòa Bình đã có chuẩn bị nhưng vẫn phải đề phòng trường hợp xấu nhất.



Mà năng lực của Thẩm Lăng là trợ giúp rất lớn.



Căn cứ Hoà Bình cách đây không xa, có Thẩm Lăng sẽ hạn chế số lượng tang thi đáng kể.



"Tôi cũng là dị năng giả, tôi có thể diệt tang thi."

Trang Hy lên tiếng.



Mặc dù y chỉ mới thức tỉnh dị năng, nhưng không thể ngồi không mà nhìn được, ít nhất y có thể giúp bọn họ giết một số tang thi.



Muỗi nhỏ cũng là thịt.



Cuối cùng tất cả mọi người đều bàn bạc tốt, Thẩm Lăng điều khiển tang thi, còn bọn họ chia ra diệt những con ngoài phạm vi.



Nếu gặp phải tang thi cao cấp, Thẩm Lăng cũng cách bọn họ 15km, có thể tránh được..