Mạt Thế Chi Nếm Thử Vị Của Anh

Mạt Thế Chi Nếm Thử Vị Của Anh - Chương 23: 23: Làm Đàn Em Của Tui Đi!




Tác giả: Tùy Tiện

Hai thiếu niên bên trong dường như cũng mặc kệ tất cả, phần ngực và bụng của La Chấn Sơn đã bị đâm không còn hình dạng, mùi máu tươi tanh tưởi lan rộng trong không khí.



Thẩm Lăng cắn cắn môi, không biết nên bước vào ngăn cản hay nên rời đi, hiện tại chỉ cần cậu xuất hiện bọn họ sẽ lập tức nhận ra thân phận của cậu.



Nhưng chưa đợi Thẩm Lăng do dự bao lâu, bên trong đã vang lên một giọng nói kinh ngạc.



"Tang....!tang thi?"

Trang Vọng vốn dĩ đã muốn buông xuôi, có điều chỉ vừa liếc mắt ra cửa đã nhìn thấy Thẩm Lăng thập thò ở đó, lúc phát hiện ra dị dạng trên mắt cậu liền kinh ngạc hô lên.



Trang Hy bị một tiếng này của Trang Vọng khiến cho bừng tỉnh, vội vã nhìn ra bên ngoài.



Khi nhận ra Thẩm Lăng là tang thi, y cũng mặc kệ, quay sang nhìn La Chấn Sơn dưới chân, mạnh bạo đâm một nhát vào đầu hắn.



Âm thanh khi cây dao đâm sâu vào da thịt vang lên vô cùng rõ ràng, có lẽ là do máu của La Chấn Sơn đã sớm chảy hết, cho nên nhát này cũng không có bao nhiêu máu chảy ra, chỉ là xen lẫn trong đó thêm một ít dịch não.



Bình thường Thẩm Lăng đã thấy qua cảnh tượng còn ghê rợn hơn, thậm chí cũng tự bổ đầu tang thi lấy tinh hạch, nhưng hình ảnh trước mắt thật sự khiến cậu buồn nôn, vội vã bụm miệng cúi người.



Trang Vọng không mấy để ý động tác của anh trai, hơn nữa còn vô cùng hả dạ, có điều khi nhìn thấy Thẩm Lăng dường như đang nôn, ánh mắt không khỏi kinh ngạc.



Y cũng hiểu anh trai đang suy nghĩ gì, vốn dĩ định đâm thêm một nhát cho vơi hận sau đó để tang thi ngoài cửa giết, sau đó trả thù đời, nhưng con tang thi kia lại không đi vào, thậm chí là ôm bụng nôn mửa.



Không lẽ y đã nghĩ sai, chẳng qua người nọ bị dị dạng mắt mà thôi?

Trang Hy cũng nhận ra điểm khác biệt, có chút nhíu mày, đá La Chấn Sơn dưới chân một cái, mới quay sang nhìn Thẩm Lăng.



"Nếu không muốn bị như hắn ta thì cút đi!"

Giọng nói của Trang Hy khàn khàn, như đã lâu chưa từng mở miệng, nhưng loáng thoáng có thể nghe ra trước đây âm thanh này rất dễ nghe.



Thẩm Lăng cũng không bị lời đe dọa của Trang Hy ảnh hưởng, sau khi đã ổn định cơ thể, liền cười cười.



"Tui biết hai người.



Chúng ta đã gặp nhau ở trạm xăng."

Trang Hy và Trang Vọng đương nhiên biết trạm xăng mà Thẩm Lăng nói là nơi nào, có điều dường như họ nhớ đến việc gì đó khó chịu, ánh mắt trở nên tối đen.



"Tôi mặc kệ cậu là ai, tôi không muốn nhắc lại.



Không mốn chết thì cút đi."

Thẩm Lăng chu chu môi, lần đầu tiên bị ghét bỏ có chút khó xử a.



"Tui hỏng có ý gì đâu, tang thi sắp đến đây rồi, hai người phải rời khỏi nơi này."

Thẩm Lăng vừa nói, vừa thu lại uy áp của mình.



Quả nhiên, không được bao lâu, tiếng bước chân hỗn độn và mùi tanh hôi đặc trưng của tang thi xuất hiện.



Trang Hy và Trang Vọng nghe vô cùng rõ ràng, có điều gương mặt hai người đều không thay đổi, giống như vốn đã biết trước.



"Cậu đi đi, bọn tôi không đi."

Trang Hy nghe được nhắc nhở của Thẩm Lăng, giọng cũng dịu lại, có điều không có ý định đi với cậu.



Thẩm Lăng cũng nhận ra kiên quyết của hai người, có chút hoang mang, xoay tới xoay lui ở cửa.



"Đi đi mà.



Tui...!Tui sẽ bảo vệ hai người, chỉ cần hai người làm...!làm đàn em của tui thôi."

Thẩm Lăng vốn dĩ có đàn em là Dương Tư Tri, nhưng Dương Tư Tri quá là không nghe lời, vừa không kêu cậu là đại ca, vừa không cho cậu gọi đàn em.



Ước mơ xưng bá thiên hạ của cậu bị Dương Tư Tri dẫm đạp mất rồi.





Cho nên lúc nãy thấy hai người Trang Hy Trang Vọng, cậu liền nảy ra ý định thu lưu bọn họ, như vậy về sau cậu sẽ có hai đàn em.



Mặc dù cái người kia có chút...!hung tàn, nhưng mà không sao, cậu không sợ đâu, chỉ cần nhìn thấy thực lực của cậu hai người đó sẽ sùng bái thui.



Trang Hy và Trang Vọng nghe câu này của Thẩm Lăng, liền nổi lên hắc tuyến.



Gì dậy chời? Có điều, hai người cũng nhận ra Thẩm Lăng không có ý xấu, chỉ đơn giản muốn họ rời đi (?), cũng không muốn liên lụy cậu.



Vốn dĩ bọn họ đã không muốn sống.



"Không cần đâu, bọn tôi sẽ ở lại đây.



Cậu mau đi đi, tang thi sắp đến rồi, đừng lo cho bọn tôi."

Trang Vọng ban đầu còn tưởng Thẩm Lăng là tang thi, hiện tại lại được cậu nhắc nhở muốn cùng chạy đi, còn đòi bảo vệ họ, trong lòng có chút vui vẻ, cho nên nhịn không được nói.



Khác với Trang Hy, giọng của Trang Vọng vẫn còn mang theo chút trẻ con, nghe qua rất đáng yêu.



Thẩm Lăng không lung lay được bọn họ, liền luống cuống không biết làm sao, cũng quên luôn thân phận hiện tại của mình, vội vã nói.



"Đi đi mà huhu, tang thi sắp đến rồi.





Hai người không làm đàn em cũng được." Về sau làm cũng không muộn.



Thấy Thẩm Lăng không chịu rời đi, Trang Hy không khỏi có chút bực mình, người này có lo chuyện bao đồng quá không.



Đáng ra theo tâm lý của người bình thường, thấy y giết người hơn nữa còn ra tay tàn nhẫn như vậy phải hoảng sợ bỏ chạy chứ, đâu có ai như Thẩm Lăng, chẳng những không sợ còn muốn dẫn bọn họ cùng đi.



Muốn chết cũng không yên là sao?

Tang thi càng ngày càng gần, loáng thoáng ở phía xa đã thấy chúng chậm rãi đi đến, nếu còn dây dưa ở đây chỉ sợ ngay cả Thẩm Lăng cũng nguy hiểm, Trang Hy không khỏi nhíu mày.



Y thấy Thẩm Lăng đi một mình, cũng đoán cậu có dị năng, nhưng tang thi quá nhiều, y sợ cậu sẽ không chống đỡ được, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhìn qua Trang Vọng, thấy em trai mình cũng đang lo lắng không thôi.



"Được rồi, chúng ta mau rời đi, nếu không lát nữa tang thi sẽ đến."

Thẩm Lăng nghe thấy câu này liền vui vẻ, sau đó xoay người đi về phía khu rừng.



Phần lớn tang thi đều đến từ phía bên kia khu dân cư, cho nên đi về hướng khu rừng sẽ ít tang thi hơn, ngoài ra cậu cũng muốn tìm được hai người Mộc Mộc và Dương Hùng sau đó về gặp anh trai, đi lâu như vậy không biết anh ấy có tìm cậu hay không?

Mặc dù đang đi phía trước nhưng Thẩm Lăng vẫn không quên hai người Trang Hy Trang Vọng, cho nên được vài bước lại xoay đầu nhìn thử.



"Cậu cứ đi đi, đừng quay lại nữa, chậm thêm thì tang thi sẽ đến đó."

Trang Hy có chút bất lực đỡ trán.



Muốn chết nhưng lại gặp một tên cứng đầu thì làm thế nào? Online chờ, gấp lắm.



- --

Trang Hy và Trang Vọng là hai anh em sinh đôi, cha mẹ đã mất sớm từ khi hai người lên 7 tuổi, sau đó bọn họ được bà ngoại nuôi dưỡng đến năm 14 tuổi.



Kể từ khi bà mất, bọn họ liền mông lung giữa căn nhà đơn sơ bà bỏ lại, không biết phải tiếp tục sống thế nào.



Hàng xóm thấy hai người đáng thương, cho nên một ngày ba bữa mang đồ ăn đến, cứ thế trôi qua hai năm.



Trang Hy là một đứa bé rất thông minh, lại đa tài đa nghệ.



Y biết bản thân không thể cứ dựa vào thức ăn của người khác mà sống, bên cạnh y còn có một người em trai, làm anh trai y phải chăm sóc cho em mình, để nó có được sinh hoạt an ổn.



Thế nên Trang Hy ra ngoài kiếm việc làm.



Khổ nỗi nơi bọn họ sống quá nghèo nàn, dân cư chưa nuôi được mình lấy đâu thuê người khác, hơn nữa còn là một đứa bé? Cũng may, có một hộ khá giả trong đó thương tình cảnh bọn họ, đồng ý để Trang Hy trông coi con họ, bởi vì ngày thường họ phải ra ngoài làm việc, hay gửi nhờ con cho hàng xóm, lâu dần cũng ngại nên đành để Trang Hy trông.



Một tháng sau, Trang Hy nhận được đồng lương đầu tiên của mình, vui vẻ mua bánh cho em trai, có điều vừa về nhà đã thấy một đám người đứng tụ trước nhà mình, y hoảng hốt chạy vào liền thấy em trai bị một tên béo xách cổ áo, hung hăng mắng.





Thấy được y, hàng xóm sôi nổi kể lại mọi chuyện.



Thì ra hôm nay họ hàng xa của trưởng dân phố đến chơi, lái một con xe đắt tiền đến khoe mẽ, Trang Vọng đang chơi cùng với đám nhóc trong xóm, không biết nghịch ngợm làm sao khiến xe của người đó bị trầy.



Chiếc xe nhìn đã biết giá trị rất cao, bọn nhóc sợ hãi chạy về nhà, Trang Vọng lại bị tóm được, cho nên mới có tình trạng hiện tại.



Sau đó vì không có tiền đền, cho nên hai anh em phải đến nhà, làm ở đợ không công cho chủ chiếc xe ở tận Hỏa Biên, cũng là La Chấn Sơn.



Hắn vốn dĩ thích trêu đùa bọn họ, cho nên làm khó làm dễ rất nhiều, cũng không thả họ đi, có điều cơm ngày ba bữa, hai anh em cũng không lên tiếng âm thầm chịu đựng.



Mãi cho đến hai năm sau, mạt thế đột nhiên kéo đến, lúc bọn họ tỉnh lại vẫn đang ở nhà La Chấn Sơn, mà La Chấn Sơn thức tỉnh dị năng.



Ban đầu bọn họ trốn trong nhà, không ra ngoài, nhưng thức ăn lại thiếu thốn, hai anh em chẳng được La Chấn Sơn chia cho bao nhiêu.



Đói nhiều ngày, La Chấn Sơn lại dựa vào dị năng, vô cùng huênh hoang, dẫn theo hai người vệ sĩ và hai anh em họ đi tìm thức ăn, trên đường đụng phải hai vợ chồng, hắn giết người chồng cướp người vợ cũng là Nghê Liên lúc trước.



Hắn ta đến một trạm xăng, ăn no nê, vốn định quay về lại nghĩ nghĩ cuối cùng ở lại.



Mà mục đích chính là dựa vào xăng kiếm thêm thức ăn mà không cần tốn sức.



Nghê Liên có nhan sắc, còn biết thời thế cho nên rất được La Chấn Sơn yêu thích, có điều La Chấn Sơn nam nữ đều ăn, ăn mãi một Nghê Liên cũng chán vì vậy hắn đánh chủ ý lên người Trang Hy và Trang Vọng.



Những ngày tháng tuyệt vọng bắt đầu từ khi đó, Trang Hy vì bảo vệ em trai bằng lòng hầu hạ hắn, nhưng hắn lại thất hứa đưa em trai cho hai vệ sĩ của mình giải khuây.



Hai anh em họ không có dị năng, hơn nữa sức lực yếu kém, không thể phảng kháng, cứ như vậy bị dày vò một đêm.



Bọn họ đã từng muốn chết, nhưng lại không cam lòng, muốn giết chết La Chấn Sơn, muốn xé xác hắn.



Nếu súc sinh như La Chấn Sơn có được dị năng, tại sao họ lại không có, bọn họ muốn đợi, muốn trả thù.



Đến hôm qua, trên đường đột nhiên lại gặp một đàn tang thi cỡ nhỏ.



Không biết tại sao chúng lại đi theo nhóm, vừa nhìn thấy bọn họ liền xông lên.



Sau đó Josh chết, bọn họ chạy thoát được, đến khu dân cư này, mà vô tình lúc chạy trốn Trang Hy thức tỉnh dị năng, là dị năng hệ kim.



Thế là tối hôm đó, nhân lúc La Chấn Sơn không phòng bị, y tạo ra hai vật sắc nhọn từ dị năng, đưa cho Thẩm Vọng một cái, chia ra giết chết hai người La Chấn Sơn và Ly Hà, hủy đi gương mặt của Nghê Liên.



Người đàn bà này không ít lần dồn bọn họ vào chân tường, vì mạng sống mà mặc kệ người chồng đã chết, xứng đáng lắm.



Nhưng giết đám súc sinh này xong, hai người lại thấy mơ hồ.



18 năm cuộc đời bọn họ trải qua rất mệt mỏi, rốt cuộc tại sao lại phải sinh ra trên đời này? Tại sao phải chịu những dày vò đó?

Cho nên bọn họ không muốn sống nữa.



Nếu chết rồi, biết đâu sẽ được đầu thai? Biết đâu sẽ có được cuộc sống tốt hơn?

Nhưng lúc bọn họ chỉ thấy màn đêm trước mắt, Thẩm Lăng không biết chui từ đâu ra, bảo bọn họ đi cùng, cậu sẽ bảo vệ họ.



Trang Hy ngước nhìn bóng lưng của Thẩm Lăng, bật cười.



Biết là không nên tin tưởng ai trong mạt thế này, biết là lòng người khó đoán, nhưng lại không nhịn được muốn thử.



Bị lừa một lần nữa thì sao chứ? Bởi vì đã không còn gì để mất nữa rồi.



- --

Hai anh em đi theo Thẩm Lăng vào rừng, một đường yên lặng không nói gì, chỉ có Thẩm Lăng lãi nhãi gì đó.





Trang Vọng không phải là dị năng giả, hơn nữa đói nhiều ngày còn tốn không ít sức giết Ly Hà, cho nên đi được không bao xa đã muốn gục.



Trang Hy nhìn em trai, đau lòng không thôi, sợ tang thi kéo đến cho nên vội vã cõng Trang Vọng lên lưng.



Thẩm Lăng mặc dù đi phía trước nhưng vẫn luôn chú ý động tĩnh sau lưng, cho nên vừa thấy Trang Vọng ngã liền vội chạy lại.



"Cậu bị gì vậy, có phải mệt không? Hay đói? Tui có một ít thứ có thể ăn nè."

Thẩm Lăng là tang thi cho nên không hay thu thập thức ăn, nhưng nước uống thì vẫn thu không ít.



Bởi vì tinh hạch khi lấy ra cần phải rửa sạch, cho nên nước là thứ Thẩm Lăng ưu tiên hàng đầu.



Nhưng Trang Hy và Trang Vọng khác cậu, không thể ăn tinh hạch qua ngày.



Cũng may cậu có vài bịch bánh nhỏ lẫn lộn trong đám vật tư, tuy không đủ no nhưng vẫn xem như cầm hơi được.



Vì vậy Thẩm Lăng cũng không suy nghĩ nhiều, vội đưa tay lấy hết bánh trong không gian ra.



"Cậu...."

Trang Hy ngạc nhiên nhìn Thẩm Lăng.



Mạt thế đã đến gần hai tháng, những người có dị năng đều không ngại phô bày thực lực, nhưng đó chỉ là những người có dị năng công kích.



Y đi theo La Chấn Sơn cũng biết được tình hình.



Hiện tại dị năng thường thấy nhất chính nhất là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, cường hóa.



Những người thức tỉnh các hệ này đều thể hiện ra ngoài, một là vì quang minh chính đại dùng năng lực đánh tang thi, hai là thể hiện mình có sức mạnh để người khác kiêng dè hơn.



Hơn nữa, dị năng công kích còn có biến dị, thủy sẽ thành băng hoặc là nước nóng, hỏa hiện tại chỉ có một người biến dị gọi là âm hỏa, lửa tạo ra không có nhiệt độ nhưng lực công kích cực kì cao, những hệ còn lại tạm thời chưa xuất hiện biến dị.



Ngoài những hệ dị năng này, còn có vài dị năng quý hiếm khác rất ít người sở hữu, ví dụ như không gian mà Thẩm Lăng sử dụng, kế đó còn có lôi, tinh thần và chữa trị.



Những dị năng nói trên đều đã gặp qua, còn có loại khác hay không vẫn chưa biết.



Có điều, Thẩm Lăng có một dị năng hiếm như vậy, sao cậu lại không giấu đi? Hơn nữa còn lộ ra trước mặt bọn họ, không đề phòng sao? Nếu vậy chỉ có hai khả năng, một là thực lực của cậu đủ để khống chế bọn họ, hai là cậu....!quá đơn thuần.



Nhưng y nghĩ điều thứ nhất sẽ hợp lý hơn, mạt thế đã đến, ai sẽ còn cái gọi là đơn thuần chứ?

Có điều Trang Hy nghĩ sai rồi, Thẩm Lăng không ngại hai người biết dị năng của mình là bởi vì cậu muốn đàn em tương lai sùng bái cậu, đồng ý kêu cậu là đại ca thui.



Trang Hy cũng không ngại nhận bánh của Thẩm Lăng, bởi vì em trai y đang đói, chút bánh này sẽ giúp em ấy cầm cự được thêm chút nữa.



Còn việc tại sao Thẩm Lăng có không gian nhưng lại không có đồ ăn thì Trang Hy chỉ cho rằng cậu đang thiếu thức ăn mà thôi, chỉ có bấy nhiêu nhưng lại lấy ra cho anh em họ, vì vậy y lại càng cảm động.



Thẩm Lăng hoàn toàn không biết Trang Hy đang nghĩ gì, đợi hai người ăn xong lại lấy nước ra cho họ uống.



Cậu còn nhiều mà, không tiếc.



Sau khi đã bớt chút cảm giác đói khát, ba người ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi.



Ban đêm ở mạt thế rất nguy hiểm, xung quanh đều có thể xuất hiện tang thi, nhưng không hiểu tại sao hôm nay lại vô cùng yên ắng, nhưng Trang Hy và Trang Vọng cũng không thả lỏng cảnh giác, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.



"Sao cậu lại đi một mình?"

Trang Vọng mở miệng cắt ngang bầu không khí yên tĩnh, bình thường mọi người đều đi theo nhóm hoặc đội ngũ lớn, ít có ai chỉ đi một mình như Thẩm Lăng cả.



"Tui đang đợi bạn đến đón, nhưng mà lâu quá chừng rồi vẫn hong thấy họ đâu."

Thẩm Lăng nói đến đây thì có chút lo lắng.



Mộc Mộc có dị năng tốc độ, nếu có chuyện gì xảy ra vẫn chạy được.



Nhưng lúc hai người tách ra thì dị năng của Mộc Mộc đã tốn không ít, hơn nữa còn một mình đợi Dương Hùng đến, lỡ như....!lỡ như gặp phải tang thi thì sao đây? Cậu đúng là hồ đồ, đáng ra không nên để Mộc Mộc một mình ở lại đó.



Hiện tại cậu chưa tìm được Dương Tư Tri, còn không biết tình hình phía bên Mộc Mộc và Dương Hùng.



Thẩm Lăng càng nghĩ càng lo lắng, vô thức phát ra uy áp khiến hai người Trang Hy và Trang Vọng đột nhiên thấy lạnh sống lưng.



Bởi vì quá tối nên hai người không nhìn rõ biểu tình của Thẩm Lăng, cho nên Trang Vọng tiếp tục nói.



"Sao cậu lại ở khu dân cư? Nơi cậu đang ở gần đó sao?"



"Không phải, tui ở chỗ anh trai, nơi đó ở bên kia khu rừng này.



Tui đi tìm một người bạn, nhưng không thấy, tui đi chung với hai người khác nhưng lại trước hai người kia, cho nên ở đó đợi họ đến."

"À đúng rồi, lúc nãy tôi thấy mắt cậu rất giống tang thi, còn tưởng cậu là tang thi, là bị biến dị sao?"

"Kh...."

Thẩm Lăng đột nhiên ngưng lại.



Cậu chợt nhớ đến lúc trước khi đội ngũ Cố Bắc Thần biết cậu là tang thi, thời gian đầu vô cùng né tránh về sau mới dần thích ứng.



Nhưng lúc đó có Cố Bắc Thần đảm bảo, cho nên họ mới chấp nhận cậu.



Hiện tại không có Cố Bắc Thần, cũng không còn Dương Tư Tri, chỉ có cậu, mặc dù cậu rất muốn thu hai người này là đàn em, nhưng cậu không chắc họ có thể chấp nhận thân phận thật của cậu hay không, hay sẽ như những người trước đây....!Nói chung cậu không thể nói mình là tang thi được.



Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.



"Ừm, là biến dị."

Trang Vọng nghe thế thì ngạc nhiên.



Không ngờ còn có người bị biến dị mắt giống tang thi nha.



"Rất giống luôn.



Nhưng mà cho dù giống thì cậu vẫn có thể nói chuyện, đâu như tang thi chỉ biết gào gào thôi.



Cho nên ai nói cậu là tang thi thì mắng chết bọn họ."

Thẩm Lăng chỉ cười cười không nói.



Khác với Trang Hy, Trang Vọng thật sự rất đơn thuần, mặc dù bị La Chấn Sơn tàn phá, nhưng dưới sự bảo hộ của Trang Hy vẫn còn là một đứa bé.



Giết Ly Hà là một chuyện suốt đời này Trang Vọng không bao giờ quên.



Lúc ấy y chỉ thấy một màu đỏ, hai tay mình cậu nhuộm một màu đỏ, từ linh hồn cho đến thể xác rất buồn nôn, nhưng Trang Vọng nhìn anh trai điên cuồng đâm La Chấn Sơn, đột nhiên yên lặng.



Anh trai vì bảo vệ y đã hy sinh rất nhiều, cũng may y có thể ra tay, cũng may mọi chuyện đến đây đã kết thúc.



"Chúng ta phải kiếm nơi nào khác nghỉ ngơi, ở đây không an toàn."

Trang Hy đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người mình và em trai, sau đó quay sang nói với Thẩm Lăng.



Xung quanh đây chỉ toàn là rừng cây, không thể yên ổn nghỉ ngơi được.



Thẩm Lăng cũng gật đầu, hiện tại cho dù không biết đường thì vẫn phải đi tìm hai người kia, không thể cứ ở mãi một chỗ mà chờ được.



Thế là cả ba bắt đầu đi về hướng Bắc, ngược với hướng Tây trước đây Thẩm Lăng đã đi, hy vọng tìm thấy hai người kia và trở về chỗ anh trai.



Đêm nay không hề có trăng, ba người đi sát bên nhau tiến về phía trước, dẫn đầu là Trang Hy, Thẩm Lăng ở cuối nhìn đường.



Hai anh em cảm giác có chút kỳ lạ khi quanh không có tang thi nào, nhưng cũng chỉ nghĩ may mắn hoặc trong rừng ít tang thi, nhưng lại không hề biết bên cạnh có một con tang thi dùng uy áp đuổi hết tang thi khác rồi.



Không biết đã đi bao lâu, đột nhiên có tiếng động cơ xe vang lên, hơn nữa còn ngày càng gần bọn họ.



Cả ba người đều có chút cảnh giác.



Thẩm Lăng kéo hai người nấp sau một gốc cây lớn, sau đó thò đầu ra nhìn.



Chiếc xe cách bọn họ không xa, hơn nữa còn định chạy đến.



Thẩm Lăng nhíu mày nhìn chiếc xe, lập tức nhận ra nó rất quen thuộc, bởi vì cậu đã không ít lần ngồi lên đó.



"Bắc....Bắc Thần..."

Thẩm Lăng có chút hoảng hốt thì thào, cơ thể đột nhiên khó chịu không rõ.



Đã bao lâu rồi cậu chưa gặp lại anh?

"Có chuyện gì vậy?"

Trang Hy thấy Thẩm Lăng đột nhiên cứng người liền lo lắng hỏi.



Có điều chưa đợi Thẩm Lăng trả lời, chiếc xe đã chạy thẳng đến chỗ họ.



Thẩm Lăng bối rối muốn bỏ chạy, nhưng cậu còn chưa bước được ba bước, cánh tay đã bị kéo lại, sau đó rơi vào một cái ôm ấm áp..