Mạt Thế Chi Anh Đào Của Ta Sẽ Nổ Tung

Chương 113




Ngày hai mươi tháng ba, đây là một ngày bình thường, nhưng đối với người của tiểu đội Triển Vân thì đây là một ngày phi thường quan trọng. Bởi vì hôm nay chính là sinh nhật của Tô Duệ Triết, nói cách khác chính là cậu đã đủ 18 tuổi.

Tô Duệ Triết là nhân vật trung tâm của đội ngũ, mọi người trong tiểu đội Triển Vân đều rất coi trọng sinh nhật của cậu, vì vậy mà mọi người đều bận rộn hết cả lên.

Vì làm cho Tô Duệ Triết kinh hỉ, bọn họ còn chào hỏi qua Trương liên trưởng, nhờ ông đánh yểm trợ, lấy cớ kho hàng không đủ lương thực, nhờ Tô Duệ Triết đi đến kho hàng đưa lương thực, chủ yếu là dẫn Tô Duệ Triết đi ra ngoài.

Ngô Tĩnh cùng Trình Kiều đã sớm ở trong tiệm của Tiền béo, gì mà bong bóng, dây kim tuyến linh tinh a, còn có các loại thú nhồi bông cùng quà sinh nhật. Tô Duệ Triết chân trước vừa đi, các cô liền chỉ huy các nam nhân bắt đầu trang trí căn nhà.

Mọi người bị hai cô gái sai sử chạy vòng vòng, cuối cùng cũng đem nơi tổ chức sinh nhật trang trí xong.

Chân của Triển Trường Phong được Lâm Gia trị liệu qua, lại điều dưỡng một đoạn thời gian, đã hoàn toàn khỏi hẳn, ông cũng đi theo bọn nhỏ xem náo nhiệt, ông tìm Tiền béo hỗ trợ kiếm một người biết làm bánh kem, làm một cái bánh kem ba tầng cỡ lớn.

Ông biết Tô Duệ Triết thích trái cây, cho nên nhờ người nọ bỏ thêm thật nhiều các loại trái cây, đứa bé Tiểu Triết kia rất hiếu thuận, trái cây trong phòng của ông cùng lão Kiều chưa từng hết, sau ba ngày tích cóp của ông, đem toàn bộ giao cho người làm bánh, còn viết tên của Tô Duệ Triết lên bánh.

Trùng hợp chính là người làm bánh nhận thức được Tô Duệ Triết, cô chính là chủ quán cơm Từ Mẫn, trước mạt thế Tô Duệ Triết còn đưa rau dưa cùng trái cây cho cô, sau mạt thế cô cũng trằn trọc mới tới được căn cứ Phương Nam, còn ở nhà ăn tìm được một công việc, nhưng bởi vì là công việc phía sau bếp cho nên cũng không có gặp được bọn họ, mà đối với Tô Duệ Triết đã từng chiếu cố Ngô Khởi và cô rất nhiều ở quán ăn trước mạt thế nên cô vẫn nhớ cậu.

Sau khi Triển Trường Phong nghe kể như vậy, liền thương lượng với Triển Vân một chút, mời bọn họ cùng tham dự sinh nhật của Tô Duệ Triết, tin rằng khi Tô Duệ Triết thấy được nhất định sẽ cao hứng.

Buổi tối tiệc sinh nhật, bọn họ còn mời một ít người quen, như là Triệu Binh cùng Hàn Lôi, còn có đám người đã từng hợp tác qua như Lý Minh, Ngưu Đại Lực, cùng với Tưởng Húc Châu cùng Trương liên trưởng, đếm sơ sơ khoảng chừng mười mấy người, hơn nữa tính thêm bọn họ thì có khoảng ba bốn mươi người, chuẩn bị cỡ bốn bàn.

Tất cả mọi người cũng vì vậy mà bận rộn lên, đều xúm vào phòng bếp. Ngô Khởi cùng Từ Mẫn cũng tới hỗ trợ, cuối cùng mới đem đủ đồ ăn cho 50 người làm xong.

Triển Vân yên lặng bận rộn, anh phải chuẩn bị nhiều hơn so với bọn họ một ít, dù sao anh cũng muốn bồi Tô Duệ Triết vượt qua đêm trưởng thành.

Rất nhanh màn đêm đã buông xuống, Tô Duệ Triết cùng Trương liên trưởng từ kho lúa trở về, Trương liên trưởng nói có việc muốn đi tìm Triển Vân, cho nên đi cùng với cậu.

Hai người một đường đi cùng nhau trò chuyện, khi bước tới cửa, cậu liền phát hiện bình thường bên trong rất náo nhiệt nhưng nay lại an tĩnh quá mức, cậu móc chìa khoá ra mở cửa đi vào, phát hiện bên trong một mảnh đen nhánh. Cậu duỗi tay nhấn mở công tắc đèn, nhưng đèn lại không có sáng.

Vào lúc Tô Duệ Triết đang định lấy một cái đèn pin từ trong không gian ra để xem tình huống rốt cuộc là sao, đột nhiên có ánh sáng nhẹ từ bên trong phòng truyền tới.

Cậu giương mắt lên nhìn, liền thấy một chiếc xe con đựng một loạt cây nến đang được đẩy tới, nhưng kì quái chính là cậu không thấy người đẩy xe.

Chẳng lẽ dị năng của Ngô Tĩnh lại tiến hoá? Sau khi hoá thành sương mù lại có thể đụng vào đồ vật?

Tô Duệ Triết miên man suy nghĩ một hồi, đến khi chiếc xe tới gần cậu mới phát hiện, trên xe chính là một cái bánh kem ba tầng, mà trên đỉnh bánh cắm đầy nến.

Nhóc con Dư Đông Đông đột nhiên từ sau xe chui ra, trên tay còn cầm một bó hoá tươi xinh đẹp, nhét vào trong tay Tô Duệ Triết.

Bé dùng giọng nói non nớt ngọt ngào nói, "Anh ơi, sinh nhật vui vẻ!"

Còn không đợi Tô Duệ Triết nói cái gì, liền nghe thấy bốn phương tám hướng truyền đến tiếng hát chỉnh tề, kia chính là giai điệu sinh nhật quen thuộc.

"Chúc mừng sinh nhật của bạn... Chúc mừng sinh nhật của bạn..."

Chờ đến khi tiếng hát dừng lại, ánh đèn trong phòng tức khắc sáng lên, cậu thấy được trong phòng có rất nhiều người, cùng với các loại trang trí xinh đẹp.

"Sinh nhật vui vẻ nha!" Mọi người cùng nói lớn.

Nhìn tươi cười trên mặt bạn bè thân thích, hốc mắt Tô Duệ Triết phút chốc đỏ bừng.

Lúc này, Triển Vân chậm rãi từ trong phòng đi ra, anh mặc một thân chính trang, đem dáng người của mình phác hoạ một cách hoàn mỹ, kiểu tóc của anh cũng cố ý xử lý qua, nụ cười trên mặt khiến anh càng thêm anh tuấn. Anh từ xa bước tới gần, trên tay cầm lấy một bó hoa hồng đỏ rực kiều diễm, thanh âm trầm thấp nói, "Sinh nhật vui vẻ, bảo bối của anh."

Tô Duệ Triết cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi lệ, cậu ôm chặt lấy Triển Vân, cậu thật sự quá kinh hỉ, cũng rất cao hứng. Hình ảnh như vậy từ trước đến nay cậu cũng chưa từng nghĩ qua.

"Tiểu Triết, mau nhìn xem những người này là ai?" Triển Trường Phong đem Ngô Khởi, Từ Mẫn còn có Từ Kiệt đưa tới trước mặt cậu.

"Chú Ngô, dì Từ..." Tô Duệ Triết không dám tin tưởng mà mở hai mắt nhìn, cậu không nghĩ tới thế nhưng còn có thể gặp lại bọn họ.

"Tiểu Triết!" Ngô Khởi cũng thật vui mừng, có thể nhìn thấy đứa nhỏ này sống tốt như vậy, bọn họ cũng liền yên tâm rồi.

Lần này nước mắt của cậu lại rơi xuống thêm một lần nữa.

Triển Vân nhẹ giọng khuyên giải an ủi cậu một hồi, cậu mới ngượng ngừng lau lau khoé mắt, lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

Trong tiếng hoan hô của mọi người, cậu cầm dao cắt bánh kem sữa trái cây này. Mạt thế khiến mọi người dưỡng thành thói quen không lãng phí lương thực, mặc kệ có thích đồ ngọt hay không, mỗi người đều sẽ phân bánh kem ra ăn sạch sẽ.

Kế tiếp chính là cơm chiều, mọi người cùng ra trận chuẩn bị nên cơm chiều phong phú vô cùng, hơn nữa có tay nghề của Từ Mẫn cùng Ngô Khởi, hương vị thập phần mỹ vị, mọi người ăn đến không ngẩng đầu lên. Bởi vì quá cao hứng, cho nên Tô Duệ Triết còn cầm rượu ra giúp vui, mọi người vừa ăn vừa uống, không khí càng thêm náo nhiệt.

Chơi đùa đến nửa đêm, mọi người mới chậm rãi tan đi, để lại không gian cho đôi vợ chồng son.

Tô Duệ Triết vẫn còn đang lâng lâng do say rượu, cậu ngồi ở trên sô pha ngây ngô cười, được Triển Vân ôm đứng dậy, đi về phòng.

"Ngoan, cởi quần áo ra trước đi đã." Trên quần áo của Tô Duệ Triết dính bánh kem, còn có mùi rượu, cho nên Triển Vân liền dụ dỗ cậu cởi quần áo ra, trong phòng có mở điều hoà nên cũng không sợ lạnh.

Tô Duệ Triết ngoan ngoãn để anh cởi quần áo giúp mình, Triển Vân nhìn da thịt phấn nộ như ngọc của cậu thì nuốt nuốt nước miếng, bất quá chuyện kia anh không muốn phát sinh vào lúc Tô Duệ Triết không có ý thức rõ ràng, cho nên nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt cậu, nói: "Đi tắm rửa đi em."

"Được, đi tắm rửa thôi!" Tô Duệ Triết thoạt nhìn có hơi thanh tỉnh, xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào phòng tắm.

Triển Vân còn cố ý trải mấy cái thảm lông dày phòng ngừa cậu trượt té, may mà chuyện anh lo lắng không có phát sinh, trong phòng tắm rất nhanh đã vang lên tiếng nước.

Triển Vân đem chính trang trên người cởi ra, thay một bộ đồ ngủ, kết quả liền nghe thấy một tiếng kinh hô trong phòng tắm, Triển Vân ba bước vọt thành hai bước đi qua, sau khi mở cửa ra liền nhìn thấy....

Một... Một cái mông vểnh cao mượt mà...

Cái mật đào kia còn đang không ngừng đong đưa trái phải, chỗ bí ẩn cũng như ẩn như hiện mà lấp ló.

Triển Vân chỉ cảm thấy một cỗ hơi nóng tràn lan dưới bụng, anh ách thanh hỏi, "Em đang làm gì vậy?"

Tô Duệ Triết nâng khuôn mặt nhỏ bị hơi nước làm cho phiếm hồng, ngữ khí mềm như bông nói, "Em đang... nhặt xà phòng..."

Cậu nhất định là cố ý đúng không?

Cậu nhất định là cố ý rồi!!

Sau khi Tô Duệ Triết trả lời xong, lại lần nữa cong eo, bên trong sương mù mờ mịt mà tìm xà phòng của mình, cậu hoàn toàn không biết mình sắp sửa phải đối diện với chuyện gì.

Tại một khắc này, Triển Vân như nghe thấy trong đầu của mình như truyền đến âm thanh đứt phựt của dây thần kinh nào đó.

Không thể nhịn được nữa!

Thật sự không nhịn nỗi nữa rồi!!

Cửa phòng tắm chậm rãi khép lại, chỉ để lại một bóng lưng tràn đầy xuân sắc.

Triển Vân chậm rãi bước đến phía sau Tô Duệ Triết, bàn tay thô to phủ lên trái đào mật, thân thể Tô Duệ Triết giật mình, cậu đứng thẳng người dậy mơ màng nhìn anh, "Triển ca...?"

"Ngoan nào, để anh thương em."

Nói xong, còn chưa đợi Tô Duệ Triết đáp lời, cậu đã bị anh đè lên tường, Triển Vân cúi đầu hôn lên cái cổ hơi ửng hồng khiến cho cậu run lên.

Nước từ vòi sen rơi liên tục xuống sàn nhà, mà hai thân hình trần như nhộng đang kề sát nhau, hoạt sắc sinh hương, thân hình nhỏ hơn thì đang bị đè lên tường ngửa đầu bị người lớn hôn môi, âm thanh lóp nhóp vang lên, dinh dính làm người đỏ mặt tim run.

Triển Vân di chuyển hạ thể, cắm cây gậy nóng bỏng vào hai chân Tô Duệ Triết, anh cảm thấy cậu thật thơm thật mềm, đầu lưỡi linh hoạt mút mát, hạ thân cử động vừa nhanh vừa mạnh, đầu khấc nghiền ép vào lỗ nhỏ phía sau cậu không chỉ một lần, khiến cho người đối diện đang mơ màng run rẩy.

Khuôn mặt thanh tú của Tô Duệ Triết nóng bừng bừng, hai mắt nhắm nghiền bị anh tận tình thương yêu, cặp mông vểnh bị đôi bàn tay của Triển Vân xoa nắn, hai chân kẹp lấy thắt lưng của Triển vân. Cậu bị đè lên tường không thể động đậy, nhờ có nước chảy xuống làm mềm, nên Triển Vân tiến vào rất dễ dàng, cơ thể của cậu cũng bị kéo đến căng.

"A...!"

Vật cứng giống như một thanh sắt nóng, thô bạo chọc mở ruột thịt mềm mại, xông thẳng vào bụng Tô Duệ Triết. Cặp chân trắng của Tô Duệ Triết run rẩy bẩy.

"Ngoan nào em, thả lỏng ra." Triển Vân khàn giọng nói.

Anh bắt đầu cử động gậy th*t, xông vào khoang thịt rồi dừng lại một chút, sau đó rút mạnh ra hết gốc, rồi lại hung bạo dập vào, càng lúc càng nhanh, quất mạnh không chút nương tay. Ngày thường Triển Vân đều rất dịu dàng với cậu, nhưng vào lúc này anh cứ như con mãnh thú bị người thả xích, điên cuồng đưa đẩy khiến Tô Duệ Triết thở dốc không thôi.

"A... trướng quá, dừng... dừng lại một chút..."

Hai cái chân trần trắng nõn vắt lên cánh tay của Triển Vân lắc lư, anh ôm lấy hai cánh mông đè ép lên gậy th*t của mình, gậy th*t đỏ tím xông xáo di chuyển, anh di chuyển một chút, đặt mông cậu bệ rửa mặt, sau đó điên cuồng đóng cọc.

Tô Duệ Triết chỉ có thể nức nở yếu ớt, cậu cắn cắn ngón tay, chịu đựng sức lực kinh hoàng đang lao vào trong người mình. Trên người cậu đều là dấu vết của Triển Vân để lại, tới giờ phút này cậu đã tỉnh táo được hơn đôi chút, lỗ thịt cũng tê rần vì được yêu thương rất lâu rồi.

Cậu đỏ bừng mặt, um a gào khóc, bàn tay bấu lên lên Triển Vân, cả căn phòng tràn ngập hương vị tình dục cùng tiếng da thịt vỗ vào nhau.

Tô Duệ Triết không biết đã bắn bao nhiêu lần rồi, nhưng anh vẫn sung sức cày cấy, cậu chỉ có thể thở hổn hển nức nở nói, "Triển ca, em... em không được nữa... anh... anh thả em ra đi mà..."

"Phải không... Hửm..." Triển Vân khàn giọng nói, anh vỗ bốp vào cánh mông mật đào kia, cậu hít một hơi thật sâu siết lại khiến anh xém chút nữa bắn ra, cây hàng thô to kia giã muốn nát người cậu rồi.

Tô Duệ Triết bị đâm đến phát run, sau một tiếng kêu đè nén, cậu lại bị nâng cao mông lên, hai chân không thể đạp đất, chỉ có thể quấn quanh eo anh. Lỗ thịt bị căng ra tiếp nhận cự vật thêm lần nữa, cả gậy th*t nhấn chìm vào bên trong, quy đầu tiến thật sâu vào, một dòng chất lỏng trắng đục phun ra.

Người đàn ông cao lớn ôm lấy cậu, anh dập mạnh vào lỗ thịt non nớt đang sùi bọt nước. Tô Duệ Triết co quắp người treo trên người Triển Vân, lực đóng cọc của anh vừa nhanh vừa mạnh khiến cậu cao trào hết đợt này đến đợt khác.

"Không... không mà... trướng quá... chết mất...!"

Tô Duệ Triết đuối sức mà dựa vào người Triển Vân mặc cho anh tắm rửa, một hồi sau mới ôm cậu từ phòng tắm đi ra. Đặt lên trên giường. Bắt lấy hai cổ chân cậu giang rộng ra... Mà đêm thì vẫn còn dài...

Tiếng bạch bạch bạch vang vọng suốt đêm, thanh sắt đâm vào nhuỵ hoa khiến nó trào nước. Tiếng nắc bành bạch làm mật đào đỏ bừng một mảnh. Tô Duệ Triết mở miệng muốn hét lên nhưng bị cái lưỡi điêu luyện của Triển Vân ngăn lại, cậu chỉ có thể ấm ức không thể phát ra âm thanh bị anh cắm từng đợt ** *** vào vách tràng nhạy cảm.

Một lúc lâu sau, ngay khi Tô Duệ Triết gần ngất đi thì Triển Vân đột nhiên dập mạnh, quy đầu cực lớn phụt một cái đâm sâu vào lỗ hậu, sắc mặt cậu nhanh chóng đỏ bừng, vật cứng lần nữa rung chuyển, bùng lên một ngọn lửa bên trong người cậu.

"Ư~!!"

Tiếng hét của cậu bị môi anh chặn lại.

Tinh dịch nóng bỏng quá nhiều, lại lần nữa xuất ra trong khoang thịt non mềm bị yêu thương cả tối. Cậu chịu không nổi nữa mà khó khăn mở miệng, "Chứa... chứa không nổi..."

"Em ngoan, chịu một xíu nữa thôi."

Khoái cảm xuất tinh khiến lưng Triển Vân tê dại, anh ôm lấy mông cậu, gậy th*t cứng rắn tiếp tục ra vào xuất tinh trong miệng thịt đang ro rút mạnh mẽ, một hồi sau mới dừng lại được.

Đêm trưởng thành này của Tô Duệ Triết có chút dài...

...

2 năm sau.

Nhân loại đã dần dần thích ứng với mạt thế, mọi người cũng sửa chữa tháp tín hiệu, thông tin bắt đầu khôi phục.

Các căn cứ lớn quyết định tổ chức một đại hội cho căn cứ cả nước, các lãnh đạo của các căn cứ đều sẽ cùng tham dự, để cùng nhau tìm biện pháp giải quyết khí hậu cực đoan cùng phát triển căn cứ.

Căn cứ Phương Nam dần dần trở thành căn cứ đông dân nhất cũng là căn cứ đứng đầu cả nước, ngay cả căn cứ thủ đô cũng chỉ xếp thứ hai. Bởi vì nơi này có vũ khí cao cấp nhất, chiến đội cường đại nhất, vật tư phong phú nhất, mà căn cứ cũng là căn cứ nhân tính hoá nhất, mặc kệ là người thường hay là dị năng giả, đều muốn hướng tới căn cứ Phương Nam.

Chẳng qua Tưởng Húc Châu vẫn là người lãnh đạo trầm ổn công chính, ông đối với ông Tạ ở căn cứ thủ đô thập phần tôn trọng, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đoạt quyền linh tinh, ông chỉ muốn trợ giúp những người sống sót sinh tồn trong mạt thế gian nan này. Cho nên chủ trì đại hội vẫn là ông Tạ của căn cứ thủ đô.

Tưởng Húc Châu ở đại hội đề xuất đề án hợp pháp hoá hôn nhân đồng tính, được toàn phiếu thông qua.

Trong mạt thế, nữ nhân có năng lực sinh tồn yếu kém có tỷ lệ tử vong phi thường cao, cho nên nam nhân ở bên nam nhân là chuyện dễ thấy. Bất quá chỉ là cùng nhau sinh hoạt thôi, là nam hay nữ cũng đâu còn quan trọng?

Trước mạt thế còn chưa cho phép kết hôn đồng giới, nhưng một năm này đã được thừa nhận, Cục Dân Chính một lần nữa được thành lập, các đôi tình nhân có thể đến các Cục Dân Chính của các căn cứ lớn đăng ký kết hôn, hơn nữa còn nhận được giấy hôn thú chính thức.

Triển Vân cùng Tô Duệ Triết trở thành đôi chồng chồng đầu tiên đến nhận giấy hôn thú, Ngô Tĩnh cùng Trương Sóc Lương cùng tới xem náo nhiệt rồi đăng ký. Trịnh Gia Hoà theo đuổi Trình Kiều suốt hai năm, rốt cuộc cũng được nữ thần chấp nhận. Trình Khải cùng Tống Thành Thư không biết vì sao cũng lăn ở một chỗ, cũng đi lãnh chứng. Chi đội mạnh nhất ở căn cứ Phương Nam tự tiêu thụ nội bộ, khiến cho vô số nam nữ thương tâm muốn chết.

Tương lai, nhất định sẽ ngày càng tốt hơn.

___________________

Đôi lời của Editor: Cảnh nóng bên trên là do tui tự thêm vào cho các chị em cùng enjoy á~. Chứ thật ra là bản gốc không có đoạn này đâu nha, vì xuyên suốt bộ truyện đều ăn chay nên cuối bộ tui mạnh dạng thêm thắt chút ít 🤡. Tạm biệt mọi người, hẹn gặp lại ở những bộ truyện khác nha.