Mạt Thế Chi Anh Đào Của Ta Sẽ Nổ Tung

Chương 112




Nếu hai người đã đáp ứng, Triển Vân liền quyết định mang hai ông về chỗ ở của bọn họ. Căn nhà này thật quá đơn sơ, hoàn toàn có thể hình dung bằng chữ nhà chỉ có bốn bức tường. Triển Trường Phong nằm trên một cái giường đệm, kỳ thật cũng chỉ là nệm cũ được trải bằng tấm ga giường mà thành, chỉ có một chậu than sưởi ấm, anh không muốn hai ông lão tiếp tục ở chỗ này thêm một khắc nào nữa.

Tô Duệ Triết từ trong không gian lấy ra hai bộ áo bông giữ ấm, cùng vớ nhung thật dày, giày đi tuyết, còn có áo khoác lông vũ cùng mũ. Sau đó cùng Triển Vân giúp đỡ hai ông lão thay quần áo mới, rồi lại lấy ra hai tô cháo bát bảo để hai ông lót bụng. Đây là lần đầu tiên sau nhiều ngày hai ông mới cảm nhận được cảm giác ăn no mặc ấm.

Hai ông lão không nghĩ đến là, bọn họ nói không thiếu vật tư là sự thật, hơn nữa Tô Duệ Triết còn là dị năng giả hệ không gian hiếm thấy, hai người càng thêm cao hứng, bọn nhỏ quả nhiên không có lừa bọn họ.

Bởi vì chân cẳng Triển Trường Phong không tiện, cho nên Triển Vân cùng Tô Duệ Triết mỗi người một bên nâng ông ra cửa. Lão Kiều tuy rằng lớn tuổi, nhưng chân cẳng vẫn rất tốt, lúc này được ăn no mặc ấm, chân cẳng cũng có sức hơn rất nhiều, liền cự tuyệt ý tốt dìu đi của Trình Khải, kiên trì tự mình bước đi.

Nhưng mà bọn họ vừa ra khỏi nhà, liền nghe thấy một thanh âm có chút chần chờ nói, "Triển Trường Phong?"

Mọi người theo bản năng quay đầu nhìn lại, phát hiện người gọi thế nhưng là Phan Lệ Hoa. Trên tay bà đang cầm một cái thau nhựa, thực hiển nhiên là đang xuống lầu lấy tuyết về nấu thành nước mà dùng.

Phan Lệ Hoa vẫn bọc cái áo khoác dày cộm kia, bên trong bị gió đông lạnh đến run bần bật. Bà đi xuống lầu để đi vệ sinh, sẵn tiện đi lấy tuyết, lúc trở về thì gặp được đám người Triển Vân đang đi ra.

Bọn Triển Vân ăn mặc thật sự quá chói mắt, cho nên Phan Lệ Hoa tự nhiên chú ý tới, bà nhớ rõ là đám người này đến tìm Triển Trường Phong, nhìn thấy bọn họ từ bốn người biến thành sáu người, tức khắc cả kinh. Lại nhìn kỹ một chút, thấy người được hai thanh niên dìu đi kia, rốt cuộc cũng nhận ra đây là chồng của bà, Triển Trường Phong.

Tuy rằng bộ dáng của Triển Trường Phong được bao vây kín mít, nhưng bóng dáng của ông thì Phan Lệ Hoa vẫn tương đối quen thuộc.

"Các người là ai?! Các người muốn đem chồng của tôi đi đâu?" Phan Lệ Hoa vội vàng tiến lên hai bước, người không biết sợ là còn nghĩ bà quan tâm đến chồng mình nhiều bao nhiêu.

Triển Trường Phong lại không thèm liếc mắt nhìn bà ta một cái, trực tiếp nghiêng đầu lơ đi, ý tứ kháng tự bộc lộ rõ ra bên ngoài.

"Bà quản cái gì." Triển Vân nhăn mi lại, khẩu khí rất là không kiên nhẫn nói.

"Đây là chồng tôi!" Phan Lệ Hoa lớn tiếng nói.

"Ha hả, lúc này mới nhớ tới đây là chồng bà? Trước đó bà còn làm gì vậy hả?" Trình Kiều nói chuyện chính là không thèm khách khí, vung tay lên, một đạo kình phong đem Phan Lệ Hoa thổi lùi lại vài bước.

Mặt Phan Lệ Hoa bị gió lạnh thổi, cảm giác như bị kim châm.

Dị năng giả!

Những người này thế mà lại có dị năng giả!

Mắt Phan Lệ Hoa lộ ra khiếp sợ nhìn Trình Kiều, tâm lại hối hận mà lại sợ hãi, nếu sớm biết Triển Trường Phong nhận thức được những người như vậy, bà nhất định sẽ không đối đãi ông như vậy.

Nhưng mà làm gì có nếu như, hiện giờ Triển Trường Phong đã hoàn toàn lạnh tâm với bà, nhìn một cái cũng không thèm.

Triển Vân nhìn bộ dáng kia của bà ta, câu môi cười lạnh nói: "Tôi là Triển Vân, về sau ba tôi không nhọc lòng bà quan tâm."

Triển Vân?!

Hai chữ này giống như một đạo sấm sét bổ vào người Phan Lệ Hoa, khiến bà không dám tiếp tục dây dưa, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ nghênh ngang mà đi.

"A Triển, các cậu về trước, chúng tôi đi đón ba mẹ cùng đi." Đi được một đoạn, Trình Khải mở miệng nói với Triển Vân.

"Được."

Trình Khải cùng Trình Kiều tách ra, trực tiếp đi lên lầu tìm ba mẹ của chính mình.

Ba mẹ Trình bên này so với lão Kiều cùng ba Triển thì khuyên bảo nhẹ nhàng hơn nhiều. Hai người tuổi lớn, tự nhiên là muốn ở bên con của mình nhiều hơn, nghe nói bọn họ phải về căn cứ Phương Nam, liền dứt khoác đáp ứng.

Bởi vì điều kiện đơn sơ, ba mẹ Trình cũng không có gì cần phải thu thập, đồ vật có giá trị cũng chỉ là một túi gạo nhỏ cùng một con gà thôi.

Trình Khải cùng Trình Kiều dở khóc dở cười, còn cảm thấy có chút chua xót, đỡ hai người đi xuống lầu, về tới căn nhà ở tạm kia của bọn họ.

Tô Duệ Triết đã sớm bố trí phòng ở cho bọn họ, nệm cao su thật dày, ga trải giường sạch sẽ, gối lông vịt nhung mềm, lại nhờ Triệu Binh mồi lửa làm cho căn phòng ấm áp lên rất nhiều.

Để Tống Thành Thư phóng ra chút nước ấm, để bốn ông bà tắm giặt sạch sẽ dễ chịu.

Sau đó Tô Duệ Triết còn nấu một nồi mì to, để bốn người ăn một bữa nóng hầm hập.

Chờ bốn ông bà ngủ đủ một giấc, đến khi rời giường liền phát hiện bọn Triển Vân đã chuẩn bị xong chờ xuất phát. Bởi vì sau đó còn cần phải đến căn cứ khác, cho nên bọn Triển Vân quyết định hôm nay liền xuất phát.

Bốn ông bà nghe nói bọn nhỏ còn có nhiệm vụ khác, cũng không phải trực tiếp trở lại căn cứ Phương Nam, bốn ông bà liền tỏ vẻ chờ bọn họ hoàn thành nhiệm vụ lại trở về đón các ông bà, miễn cho ông bà liên luỵ bọn nhỏ.

Nhưng bọn Triển Vân làm sao chịu đáp ứng, hiện tại điều kiện sinh hoạt ở căn cứ thủ đô thật sự rất kém, bọn họ không yên tâm để ông bà tiếp tục ở lại đây. Bị bọn nhỏ liên tục khuyên bảo, bốn ông bà mới đáp ứng rời đi cùng bọn họ.

Mọi người vẫn giống như khi tới đây vậy, lái xe tuần tra rời khỏi căn cứ thủ đô, chủ nhiệm Bạch còn cố ý tới đây nói lời từ biệt.

Phan Lệ Hoa không biết bọn họ đã rời đi, còn tìm mọi cách hỏi thăm tin tức khắp nơi về Triển Vân cùng Triển Trường Phong, sau đó mới biết được, Triển Vân thế nhưng là đội trường đội đặc thù được căn cứ Phương Nam phái tới đây cứu viện, hơn nữa anh còn là dị năng giả cấp bốn cường đại. Nghe được mấy tin tức này khiến Phan Lệ Hoa tai như muốn ù đi, bà chỉ cảm thấy trước mắt như biến thành màu đen, bà quả thực hối hận đến xanh ruột.

Triển Trường Phong cũng không biết vợ của mình như sắp hỏng mất, sau khi rời khỏi căn cứ thủ đô, ông còn tường rằng hành trình sẽ bôn ba lao lực vất vả, nhưng lại không nghĩ rằng điều kiện của xe tuần tra rất tốt, không chỉ không có chút xóc nảy nào, còn có giường để ngủ, phi thường thoải mái.

Điều kiện sinh hoạt so với thủ đô cũng tốt hơn gấp mấy chục lần, mỗi ngày đều có nước nóng để tắm, Tô Duệ Triết còn biến đổi đồ ăn hằng ngày cho mấy ông bà ăn, chay mặn đều có đủ, đây là chuyện là trước kia ông không dám nghĩ đến.

"Tiểu Triết còn chưa đủ mười tám tuổi phải không? Nhỏ như vậy mà con cũng ra tay được?" Triển Trường Phong hiện giờ đã hoàn toàn tiếp nhận ông đã có con dâu năm rồi, nhưng sau khi biết được tuổi tác của Tô Duệ Triết, mỗi ngày đều nhắc con trai mình mãi, nghiễm nhiên cho rằng anh chính là tội nhân huỷ hoại đoá hoa của tổ quốc.

"Ba, ba lại nghĩ đến chuyện gì nữa rồi vậy?!" Triển Vân dở khóc dở cười biện giải cho chính mình cùng Tô Duệ Triết, bọn họ vẫn luôn trong sạch a, "Ba yên tâm, con nhất định chờ đến khi em ấy thành niên."

"Vậy thì còn được, Tiểu Triết là đứa nhỏ rất không tồi, con không được bội tình bạc nghĩa đâu đấy!"

"Ba, ba yên tâm đi..." Triển Vân thật là không có biện pháp nào với cha mình, bất quá cha đã tiếp nhận Tiểu Triết rồi, vậy anh cứ bị nhắc mãi cũng không sao cả.

Dựa vào không gian của Tô Duệ Triết, bọn họ lại cứu viện cho bốn căn cứ khác, đưa rất nhiều vật tư mùa đông, giữa đường còn bị tang thi tập kích rất nhiều lần, nhưng đều được giải quyết, Triển Trường Phong lại bị năng lực của Tô Duệ Triết làm cho khiếp sợ.

"A Triển à! Sinh nhật của Tô Duệ Triết hẳn là sắp tới rồi đúng không? Con mau đem đứa nhỏ đoạt tới tay đi chứ!" Triển Trường Phong đối với đứa nhỏ Tô Duệ Triết ngoan ngoãn lại hiểu chuyện này, còn có năng lực làm vợ đảm đang nữa, ông cũng ngày càng vừa lòng, thái độ chuyển biến phi thường mau.

"Ba, ba cứ yên tâm đi!" Triển Vân thật sự là không biết nên nói cái gì, bất quá đối với Tô Duệ Triết anh vẫn là có chút tin tưởng, anh mới không tin là có người có thể đoạt được người từ trong tay anh.

Thừa dịp đến những căn cứ khác đưa vật tư, Ngô Tĩnh cùng Trương Sóc Lương cũng trở về quê quán một chuyến, nhưng đáng tiếc là không thể tìm thấy thân nhân của bọn họ.

Chờ đến khi bọn họ trở lại căn cứ Phương Nam đã là chuyện hai tháng sau, bốn ông bà tuy rằng đã nghe bọn họ nói qua rất nhiều lần về chuyện ở căn cứ Phương Nam, nhưng sau khi được tận mắt nhìn thấy lại là một cảm nhận khác.

Căn cứ Phương Nam phảng phất không khác gì trước mạt thế, nơi này thập phần náo nhiệt, mọi người tuy rằng đều mặc quần áo bông bộ dáng cổ xưa, nhưng rất ấm áp, cho nên dưới nhiệt độ không khí lạnh lẽo như vậy, cũng có không ít người đi ra bên ngoài.

Đến chỗ đăng ký vào thành, toàn bộ đều là máy tính nên đăng ký cực kỳ nhanh lẹ, bốn ông bà rất nhanh đã nhận được thẻ cứ trú tạn thời. Triệu Binh cùng Hàn Lôi trực tiếp trở về tổng bộ căn cứ, tìm Tưởng đoàn trưởng cùng Trương liên trưởng báo cáo tình huống nhiệm vụ.

Tuy rằng người sống sót mới đến căn cứ đều có ba ngày hưởng thụ miễn phí ăn ở, nhưng bọn Triển Vân cũng sẽ không để ông bà đi đến ký túc xá được an bài. Bọn họ đến trung tâm quản lý, thuê hai căn nhà ở toà nhà bọn họ đang ở, ở bên dưới lầu của bọn họ, ra vào đều có thang máy, chân cẳng của bốn ông bà không tốt cũng không có gì trở ngại.

Mặt khác, Triển Vân còn nhờ Trương Sóc Lương dùng dị năng Thổ hệ làm một cái thang lầu ở bên trong, để bọn họ tiện chiếu cố bốn ông bà.

Các ông bà đối với nơi này thập phần vừa lòng, sinh hoạt như vậy không khác gì thiên đường cả.

Sau khi nghỉ ngơi, các ông bà theo bọn Triển Vân đến nhà ăn ăn cơm, đồ ăn ở đây so với tưởng tượng của bọn họ còn muốn tốt hơn vài phần, màu sắc tuy rằng đơn giản, nhưng đều nóng hầm hập, phân lượng đầy đủ, căn bản là căn cứ thủ đô không thể so sánh với nơi này.

Kết quả là lúc bọn họ đang xếp hàng lấy đồ ăn, đã bị Tưởng Húc Châu cùng Trương liên trưởng gọi lại, nguyên lai hai người đã cố ý chuẩn bị một bữa tiệc để tiếp đón bọn họ.

Lãnh đạo căn cứ mở tiệc, mọi người tự nhiên là vui vẻ đi dự tiệc, một bữa cơm chủ khách đều vui vẻ, bốn ông bà cũng lần nữa xác nhận bọn nhỏ ở đây có địa vị đặc thù, như thế bọn họ liền yên tâm.

Về tới căn phòng quen thuộc, nằm lên chiếc giường thoải mái, ôm lấy người mình yêu nhất cùng nhau ngủ, những gì tốt đẹp mà đời trước cậu không dám nghĩ đến đều đã xảy ra, khoé mắt của Tô Duệ Triết không ngăn được ý cười lộ ra.

Tương lai cũng sẽ càng tốt hơn.

Hoàn chính văn.