*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit/Beta: Phong Lãnh
***
Một người đàn ông mặc quân phục rằn ri* được một đám người cầm súng bảo vệ bên trong. Những tang thi thấy có người xuất hiện thìvui mừng không thôi, nhưng vừa mới xuất hiện đã bị bắn xuyên qua cơ thể.
Người đàn ông lạnh nhạt nhìn thi thể xung quanh càng ngày càng nhiều, chậm rãi chuyển động chiếc nhẫn ban chỉ* trên tay. Bỗng nhiên tầm mắt anh dừng lại chính xác trên một mái nhà, đồng tử có chút u ám.
Môi người đàn ông dao động ở biên độ rất nhỏ, mơ hồ có thể hình thấy khẩu hình miệng, hình như muốn nói: "Tìm thấy cô rồi."
Anh duỗi tay vỗ người cao gầy bên cạnh, trong thời tiết nóng bức này mà tay trái của anh còn đeo một đôi găng tay làm từ lông dê.
"Lão đại?" Người cao gầy thắc mắc nhìn anh.
"Tôi lên trên kia nhìn xem."
Nói xong anh đẩy người đàn ông trước mặt, chậm rãi đi tới mái nhà mà Lý Tuy Biện đang nằm. Một chân đạp lên bệ cửa, chân hơi dùng lực, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Lý Tuy Biện.
Người đàn ông nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, chiếc nhẫn ban chỉ hình như hơi lóe sáng. Anh duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Lý Tuy Biện, nhưng không thấy có chuyện gì xảy ra.
Khóe miệng chậm rãi cong lên, lộ ra một nụ cười quỷ dị, chăm chú nhìn Lý Tuy Biện. Trong mắt anh tràn đầy sự cố chấp, cảm giác ấm áp dưới ngón tay nhắc nhở anh đây không phải là cảnh trong giấc mơ mỗi đêm của anh, mà đây là hiện thực.
Tang thi dưới tầng đã được xử lý xong. Anh cúi người bế Lý tuy Biện lên, nhảy từ mái nhà xuống. Đối mặt với việc có thêm một người phụ nữ nằm trong lồng ngực của người đàn ông này, những người khác không nói gì thêm, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt quỷ dị.
Rất nhanh đoàn người đã biến mất trên đường phố.
Lý Tuy Biện mơ mơ màng màng, cảm giác như bản thân đang bị trói chặt, cô vừa động đậy một chút, cánh tay ôm eo cô càng siết chặt thêm vài phần.
Từ từ! Cánh tay?!
Lý Tuy Biện đột nhiên bừng tỉnh, làn da của nhân loại đập vào mắt cô, trên đỉnh đầu còn cảm nhận được hô hấp. Cô cúi đầu nhìn bản thân, hít một hơi thật sâu.
Kích thích vậy sao...
Hai tay cô chạm vào lồng ngực người đàn ông, cơ bắp rắn chắc khiến mặt già của cô đỏ bừng, không tự chủ được mà sờ soạng mấy cái.
"Sờ thích không?" Âm thanh khàn khàn vang lên bên tai Lý Tuy Biện, khi nói chuyện hơi nóng phả vào vành tai cô, khiến cho vành tai mẫn cảm nhanh chóng đỏ ửng.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào vành tai đã đỏ ửng lên, há miệng ngậm lấy liếm một vòng, cơ thể ôm trong ngực run lên, toàn thân ửng hồng.
"Này, có thể buông tôi ra trước được không?" Lý Tuy Biện nhỏ giọng hỏi.
Người đàn ông không nói gì, đầu ngón tay đặt trên lưng cô bắt đầu di chuyển. Không khí dần dần trở nên ái muội. Lý Tuy Biện cắn chặt môi, ngăn không cho bản thân phát ra thứ âm thanh kỳ quái nào.
"Được rồi, đừng quá căng thẳng."
Người đàn ông buông Lý Tuy Biện ra, đứng dậy cầm lấy quần áo đặt sẵn trên bàn, không thèm để ý bản thân đang trần truồng.
Lý Tuy Biện chưa kịp xoay người, con quái vật khổng lồ đã lọt vào tầm mắt cô.
CMN!CMN! Mù mắt rồi! Nhưng mà cái đó cũng lớn quá đi thôi, vợ của anh ta chắc chắn sẽ khổ lắm đây. Từ từ, cô cảm thấy bản thân mình sớm hay muộn cũng sẽ được thử qua cái đó.
Lý Tuy Biện sụp đổ.
Người đàn ông sau khi mặc xong quần áo, phát hiện Lý Tuy Biện vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, anh ôm lấy sau đầu cô, cúi người hôn lên môi cô.
Lý Tuy Biện thở hổn hển, hai mắt mờ mịt. Người đàn ông liếm sạch nước từ môi cô đến khóe miệng, cuối cùng dừng lại ở khóe miệng, cúi đầu đặt lên đó một nụ hôn.
"Chờ... Từ từ!"
Lý Tuy Biện đẩy người đàn ông kia ra, hô hấp dần dần ổn định lại, nói: "Tôi quen biết anh sao? Anh... có phải nhận nhầm người rồi không?"
"Ồ" Người đàn ông nở nụ cười lạnh lẽo, anh kề sát vào tai cô, giọng điệu trong lời nói của anh ta khiến cho Lý Tuy Biện sởn tóc gáy.
"Từ năm mười bảy tuổi, đêm nào cô cũng xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Cô biết là giấc mơ gì không?"
Lý Tuy Biện nhấp môi, nụ cười trên mặt người đàn ông trước mắt càng lúc càng rõ.
"Mộng xuân."
Ngón tay mảnh khảnh từ lông mày của Lý Tuy Biện di chuyển xuống dưới, dừng lại ở khóe môi cô. Đầu ngón tay chui vào trong miệng, kẹp lấy đầu lưỡi cô không ngừng cọ xát. Nước bọt không kịp nuốt theo khóe miệng chảy xuống gối.
"Cô xem." Một tia sáng đỏ lóe lên trong sâu thẳm con ngươi đen của người đàn ông: "Trong mơ cô cũng giống y như vậy."
"Ngô!"
Đôi tay không biết từ khi nào đã bị người đàn ông nắm chặt nâng lên đỉnh đầu, đầu lưỡi cũng không thoát khỏi sự khống chế của ngón tay. Dị vật trong miệng khiến cô đặc biệt khó chịu, cắn thật mạnh vào tay anh.
Người đàn ông rút ngón tay trong miệng cô ra, nhìn ngón tay dính nước bọt dính trộn lẫn tơ máu, anh vươn đầu lưỡi liếm tất cả những gì thuộc về Lý Tuy Biện. Ánh mắt anh không hề che giấu nhìn về phía cô, khiến cô có cảm giác anh đang liếm toàn bộ cơ thể của cô.
"Có thể nói chuyện tử tế được không?"
Lý Tuy Biện tức giận, trong đầu người đàn ông này toàn là phân bón màu vàng* hay sao? Nói mấy câu thôi mà cũng phải động tay động chân.
*Phân bón màu vàng: Chuyện 18+
Cô trừng mắt nhìn người đàn ông một cái, người đàn ông chậm rãi buông tay cô ra. Hai tay được thả tự do, cô lập tức lấy chăn quấn lấy toàn thân. Sau đó ngồi dậy, nắm lấy tay người đàn ông kéo anh xuống ngồi xuống.
"Tôi không biết vì sao anh lại mơ thấy tôi, nhưng hiện tại tôi không quen biết anh. Anh không thể làm chuyện này với một người hoàn toàn xa lạ."
Lý Tuy Biện chú ý đến ánh mắt dần trở nên tàn nhẫn của người đàn ông này, lập tức chuyển chủ đề: "Nhưng mà chúng ta có thể bắt đầu làm quen ngay từ bây giờ, dù sao tôi ở bên này cũng không quen biết ai, vậy nên tôi sẽ đi theo anh."
"Còn có!" Lý Tuy Biện khéo cánh tay đặt trên vai mình xuống: "Không được động tay động chân."
"Tốt hơn là đem cô nhốt lại." Mặt người đàn ông không chút thay đổi nhìn Lý Tuy Biện, nhưng niềm vui trong mắt đã bán đứng anh, anh rất muốn nhốt cô lại.
Lý Tuy Biện thở dài, lựa chọn lui một bước: "Ở trước mặt người ngoài không thể làm ra những hành động thân mật như hôn môi."
"Được."
Lý Tuy Biện không biết điểm mấu chốt loại người này, lựa chọn lui một bước.