Mật Thất Khốn Cá Lội

Mật Thất Khốn Cá Lội - Quyển 1 Chương 14




Editor: Minh Minh



Lần cuối cùng thấy Gun là cái đêm Solo tuyên bố giải tán chiến đội.



Đầu năm 2005, tại Quảng Châu, chiến đội lần nữa đoạt được ngôi quán quân châu Á.



Khi đó, chiến đội của bọn họ như mặt trời ban trưa, là thời đại hoàng kim của bọn họ, đám fan hâm mộ bàn tán rôm rả, lần này cuối cùng thì Appledog cũng có cơ hội theo chiến đội tranh tài, lại để lộ tin chiến đội sắp giải tán.



Thời đó Weibo chưa xuất hiện, tất cả video kỉ niệm điều được giữ lại nhờ diễn đàn tuyên truyền, một thời đại như vậy cứ thế mà kết thúc, làm cho tất cả mọi người điều cảm giác được, CS sắp đi đến hồi kết rồi.



Cái đêm giải tán đó, không nhiều người biết thực ra trước cửa một quán rượu nào đó tại Quảng Châu đã xảy ra chuyện gì.



Ở đó toàn là những thành viên chủ chốt của chiến đội, nhưng lại giống như những thanh niên trẻ tuối cùng đồng hành trên một con đường của tương lai hơn, họ ngồi trong quán rượu, ăn bữa cơm giải tán, uống chút bia.





Những năm đó, không có huấn luyện viên và đội trưởng chuyên nghiệp với cho chiến đội, tất cả điều tự mình thuê phòng tập, cùng nhau tập luyện.



Cho nên lần đó cũng chỉ giống như một bữa cơm chia tay thời đại học.




Làm bạn bè, đồng nghiệp đã nhiều năm, bây giờ nói câu từ biệt, sau này mỗi người một ngả, sẽ có người tiếp tục lập nên thời đại của riêng mình, cũng sẽ có người đi một con đường hoàn toàn khác với con đường này.



Kể cả thành viên chính thức lẫn thành viên dự bị, cộng lại chỉ có chín người, ăn bữa cơm chia tay, đến lúc bước ra từ khách sạn, người đã liêu xiêu, chân nọ đã chân kia. Cái liêu xiêu đó, còn là sự trống trải xem lẫn mịt mù, không biết rằng tương lai mình sẽ ra sao, nên làm thế nào.



Cô cầm balo giúp Gun với Solo, bên trong mỗi túi đều có một bàn phím, chuột và tai nghe.



Rất nặng.




Cho nên cô bước chân chậm rãi.



Trí nhớ mơ hồ, chỉ có một vài đoạn kí ức ngắn ngủi xẹt qua đầu: Tiểu Mễ ngồi xổm bên đường khóc rống nghẹn ngào, ngay cả người kiêu ngạo như All không biết vì uống nhiều quá hay sao, nhìn thấy rồi cũng ngồi ven đường dơ bẩn, không ngừng vỗ bả vai Tiểu Mễ.



Lại đến một cảnh khác, đèn xe lướt qua soi rõ cho mọi ngươi thấy, bỗng nhiên Gun bổ nhào qua đánh nhau với Solo.



Chính xác mà nói thì là anh đánh, còn Solo chỉ tránh những vị trí quan trọng, không động thủ.




Ngày ấy, trời mưa.



Gun, con ngươi thích mặc đồ đen bấy giờ một thân đồ trắng dính bùn nước khắp nơi, áo khoác trắng với quần xanh của Solo cũng không khá hơn là bao, nhìn vô cùng thê thảm.




“Hay rồi, tốt rồi, một chiến đội đang yên đang lành, bị anh làm đến mức phải giải tán,” Gun đứng lên từ trong bùn nước, thở phì phò, bước đi có hơi tập tễnh, rõ ràng anh ta mới là người động tay động chân, lại chật vật hơn cái người bị đánh kia, “Mấy anh em luôn theo sau anh thì sao? Chỉ vì một người con gái?”



Cánh tay Solo bị cào hai vết sâu, máu cứ theo đó mà chảy xuống, đứng cách anh ta ba bước chân, không nói thêm lời thừa thãi nào, ra hiệu cho người bên cạnh đi theo đỡ Gun.



Gun hất hai tay hai người kia ra, giơ tay vẫy một chiếc taxi.



Ngay cả balô cũng không cần, cứ thế quay lưng bước đi.



Một lần từ biệt, đã là mười năm.



Hết chương 1.14