Mật Thất Khốn Cá Lội

Mật Thất Khốn Cá Lội - Quyển 1 Chương 13




Editor: Minh Minh



Cô bước lại gần Bảo Na, ban nhạc Rock châu Âu trên sân khấu vừa lúc kết thúc màn biểu diễn.



Nền nhạc Metal vừa kết thúc, toàn sân vận động rơi vào không khí yên tĩnh.



“Không phải chứ, ngay cả kim bài nhà chúng ta K&K cũng muốn đào góc tường ư?” Bảo Na thở ngắn than dài.



“Bây giờ nhìn lại… hình như bên họ không cần đâu,” Ngải Tình tiếp lời đùa giỡn, rất nhanh sau đó quay về vấn đề chính, “Em nghe được một tin.”



“Dt ký hợp đồng với K&K?” Bảo Na suy đoán.



“Ừm.” Ngải Tình giả vờ như lơ đãng nhìn xung quanh, tầm mắt lướt qua dãy ghế trọng tài có Solo.



Thật không ngờ, anh ấy là bạn chí cốt với Dt, vậy mà bất kỳ thông tin nào liên quan đến cậu ấy, anh ấy chưa bao giờ nói với câu lạc bộ. Vậy thì…. Ngay cả người bạn cũ Solo này, liệu anh có biết Dt đã ký hợp đồng rồi không?



Solo đang ngồi nói chuyện với mấy trọng tài khác, thấp giọng chuyện trò, dường như không để ý về phía này.



“Ký hợp đồng không phải là chuyện quan trọng nhất,” Ngải Tình ngập ngừng nói, “Quan trọng là trong tương lai anh ta sẽ thi đấu “The Chamber Storm”.”



“Ồ?” Bảo Na cảm thấy ngoài ý muốn, “Không ngờ đấy, một câu lạc bộ mới thành lập như vậy lại rất quyết đoán nhỉ? Không chọn tiền thưởng và chế độ thi đấu bạo phong tuyệt phẩm, ngược lại chọn train trò chơi mới?”



Đúng vậy đó.



Hơn nữa, thoạt nhìn, 97 với Grunt lần này cũng có ý muốn tham gia.



Nhưng là, chỉ có cô với Bảo Na là biết chuyện này, còn Solo, bốn ngày trước ở Đài Bắc anh mới ra quyết định muốn đặt cược tương lai ở “The Chamber Storm”.





Một lần nữa SP với K&K trở thành đối thủ của nhau.



Lần thi đấu liên hợp khu vực châu Á này có cả thảy bốn địa điểm: Singapore, Đài Bắc, Hàn Quốc, Thượng Hải.



Cụ thể là chiến đấu theo đội, hôm thi đấu mới công bố danh sách. Trước hôm nay, Singapore với Đài Bắc đã biểu diễn lưu động, tên ba người này chưa từng xuất hiện.



Hàn Quốc sẽ là nơi mấy người họ lộ diện lần đầu tiên ư?



Hình như có một sự lo lắng không hề nhẹ.



“Anh nhớ Dt chơi DotA trước, sau mới chuyển sang Warcraft đúng không?” Bảo Na trầm mặc một lúc lại lên tiếng.



“Vâng.”



“Đã từng là đối thủ của nhau, em đánh giá thế nào về biểu hiện lúc chiến đấu của cậu ta trong DotA?” Bảo Na giống như ra một bài toán đố cô, nhưng tối qua trong video, cô đã đưa ra đáp án, “Có thể nói là “Thần chi tay trái” hiện nay”.



“Cậu ta… rất có thiên phú.”



“…Chỉ đơn giản như vậy?”



“Vâng, chỉ thế thôi, còn thiên phú bao nhiêu phần, chắc hẳn anh đã biết.”



Năm đó thực lực của Dt trong DotA không dám nói là tuyệt đỉnh không ái sánh bằng nhưng cũng có thể nói là từ trước đến nay hiếm thấy.



Mặc dù sau đó chỉ là á quân của Warcraft châu Á, là bại tướng dưới tay Solo, nhưng không thể khẳng định cậu ta yếu thế hơn Solo. Nếu nói thiên phú của Solo, người giống như tên, chỉ thích hợp “đơn độc” chiến đấu, thì Dt là kiểu người thích hợp làm việc theo đội.




“Thời đại của Solo đã kết thúc,” Bảo Na ít nhiều cảm khái thời gian trôi qua như thoi đưa, “Hiện tại, những cầu thủ chói mắt nhất đều bị K&K kí hợp đồng, thật là làm cho người ta đau đầu quá đi mất.”



“Anh không tin SP tân nhiệm?”



“Không, chỉ là anh ghen với K&K, có thể hạ thủ nhanh chóng cướp đi ba người bọn họ thôi.”



“Anh còn nhớ đội nhóm CS đầu tiên không?” Ngải Tình thì lại không chán nản như vậy, “Ngoại trừ Gun, ba người còn lại đều do một tay Solo đào tạo, bao gồm cả em.”



Bảo Na cười cười, cong ngón trỏ gõ lên trán cô: “Tất nhiên là anh nhớ rồi, chúng ta là nhóm “Anh hùng viễn cổ”, đừng quên anh từng là tuyển thủ CS đấy.”



Hai người luyên thuyên một lúc, đến giờ thi đấu “The Chamber Storm”, đội Hàn Quốc đối đầu với đội Châu Âu.



Hàn Quốc thua.



Toàn bộ khu VIP Trung Quốc điều rất yên tĩnh. Nhưng đội châu Á lân cận là Hàn Quốc lại như sóng lớn, dù sao cũng là lần đầu tiên đội mình thua thảm như vậy. May thay, rất nhanh sau đó bọn họ vịn vào một lý do thoái thác, nói sẽ đòi lại công bằng trên đất Mỹ.



Tuy nói là thử nghiệm bản Beta, nhưng bầu không khí vẫn căng thẳng như thi đấu chính thức.




Dù sao cũng là trò chơi mới phát hành, ai chẳng muốn được vinh danh là lần đầu tiên chạm đỉnh vinh quang?



Kể từ khi biết K&K và SP đều cùng tham gia một trò chơi, ngay cả Bảo Na bình thường luôn tỏ vẻ thoải mái cũng phải tập trung xốc lại tinh thần, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi giữa các hiệp đấu nói đôi ba câu với các tuyển thủ, thảo luận trước mấy trận đấu thắng thua vừa rồi, còn phân tích ưu điểm cũng như khuyết điểm đội bạn, tập trung phân tích vào từng thành viên nòng cốt, thậm chí bàn về một kế hoạch cho tương lai xa xôi….



Ngải Tình cầm ipad trên tay, lướt lướt, nhìn video tranh tài DotA2 mới nhất.



Tất cả là video được cô lưu lại cẩn thận, chuẩn bị tài liệu nghiêm túc nghiên cứu.




Video tranh tài dần đi vào **, cô đang xem rất chăm chú, thì trước mặt xuất hiện một bóng người cao to.



Cô tưởng là Solo, không mấy để ý, nhưng bóng người ấy cứ đứng mãi ở đó không lên tiếng, người cũng không nhúc nhích, kỳ lạ như vậy làm cô phải dời mục tiêu từ cuộc thi đấu trong video sang người kia.



“Không phải em muốn trọng tài…” Âm thanh đột nhiên dừng lại.



Ngải Tình nhìn người trước mặt, đôi mắt cô trợn tròn.



Một thân đồ thể thao màu đen, vẻ mặt cười dịu dàng chân thành đứng che hết người cô, cúi người xuống, thấp giọng chào hỏi cô: “Hi, Cẩu Cẩu, còn nhớ anh không?”



Câu này, như đã xa mấy đời.



Tin phỏng vấn những năm kia phảng phấc như còn bên tai cô:



“Chiến đội CS Trung Quốc của Solo đã đứng trong top 10 chiến đội mạnh nhất thế giới, thành viên chủ lực Solo và Gun hai năm liền nằm trong top 10, tất nhiên còn có tay súng bắn tỉa xuất nhập thần Cẩu Cẩu… Đội của anh bao gồm rất nhiều cá nhân thuộc hàng top thế giới, top 2 người chơi ổn định nhất, top 4 người đồ sát mạnh nhất, top 2 người chơi chiếm ưu thế nhất, top 4 tuyển thủ ** tốt nhất, 3 lần đề danh MVP(*)…”



(*) Trong LOL thì Mvp là viết tắt của từ Most Valuable Player. Trong game hay trong liên quân, MVP là danh hiệu cao quý mà bất cứ ai cũng muốn đạt được. Bởi thế mà mọi người luôn cố gắng để có được danh hiệu này. Tuy nhiên muốn đạt danh hiệu Mvp không phải là điều đơn giản.



Mà người trước mắt này, đã biến mất rất nhiều năm.



Ngay bây giờ đây, ngay tại giây phút này, ở sân vận động Hàn Quốc xa xôi, anh cứ như thế xuất hiện trước mặt cô.



Trước ngực giống như bao tuyển thủ trong sân, tấm thẻ VIP lủng lẳng đung đưa, hàng câu lạc bộ ghi: K&K.



Hết chương 1.13