Trần Anh Thư nhíu mày, nhanh chóng đen mặt: “Cô nói ai ghen?”.
“Ai nhột là tôi nói người đó”
Vũ Linh Đan khoanh tay trước ngực, đi tới bên cạnh Trương Thiên Thành. Trên mặt mang theo ý cười trào phúng: “Vốn dĩ bị cự tuyệt, chuyển doanh trận nhanh như vậy, cô Trần à sắc mặt cô thay đổi cũng nhanh quá đi”
Ở đây người nào cũng biết chuyện Vũ Linh Đan nói. Trong buổi tiệc chính thức lần trước Trần Anh Thư đã tỏ thái độ rõ ràng.
Không lâu sau, Trần Anh Thư bỗng nhiên sửa miệng, mập mờ với Đức Phú, vô cùng trơ trẽn.
Da mặt Trần Anh Thư đủ dày bằng không người bình thường nghe được lời này đã sớm chịu không nổi nhục nhã mà bỏ đi. Lúc này Trần Anh Thư lạnh lẽo đứng trước mặt Vũ Linh Đan, mặt không đỏ tâm không loạn mà nhìn chằm chằm cô , tiếp tục nói: “Tôi nghĩ Tổng giám đốc Vũ hiểu lầm rồi, tôi chẳng qua là không nhìn được việc Tổng giám đốc Vũ khinh người quá đáng. Không cho em gái mình đường sống, lòng thấy đồng tình thôi.”
“Cô Trần thật đúng là rất tốt bụng, đáng tiếc cô không hiểu rõ chân tướng, có thể biến phần
lương thiện này thành cái ác đó.”
Vũ Linh Đan nói xong lời cuối cùng, tươi cười trên mặt sớm biến mất, giống như gió mùa đông lạnh lẽo. Trước mặt tất cả mọi người không cho Trần Anh Thư một chút mặt mũi nào.
“Vũ Linh Đan, nói chuyện cần có bằng chứng.” Trần Anh Thư không cam lòng yêu thế.
“Kỳ thật chuyện này tôi cũng rất muốn nói với cô Trần, rằng tôi cùng cô Trần không quen biết nhau. Nếu không phải bởi vì Tổng giám đốc Trường, tôi cảm thấy cô Trần không cần nhằm vào tôi làm gì?
“Tôi nói bởi vì tôi không thích cách làm của Tổng giám đốc Vũ. Nên tôi mới để mẹ con họ Vũ xuất hiện, giúp đòi lại công bằng”
“Công bằng?”
Vũ Linh Đan nghe xong, châm chọc một tiếng ngay sau đó nhìn về phía Trương Thiên Thành, Đột nhiên cô vươn tay: “Tổng giám đốc Trương , anh xem... cô Trần tìm tôi đòi công bằng, anh nói tôi có nên đem chân tướng sự việc nói ra hay không?”
“Tùy ý em”
Trương Thiên Thành hai tay bỏ vào túi, tỏ vẻ không quan tâm.
“Nhưng tôi càng hy vọng có nghe trực tiếp từ tổng giám đốc Trương, như vậy mức độ đáng tin sẽ càng cao hơn.”
Vũ Linh Đan bỗng nhiên hạ ngữ khí, mang theo vài phần kiều mị, giống như làm nũng với Trương Thiên Thành.
Trương Thiên Thành tuy rằng bất động thanh sắc, nhưng đã mang theo vài phần cứng chiều. Mọi người cũng thấy, cuối cùng cũng được mở rộng tầm mắt.
“ Cổ phần Vũ thị là một tay tôi thu mua, sau đó lại chuyển tặng. Cô Trần nếu cô không tin, có thể đi điều tra” Trương Thiên Thành có chút bất đắc dĩ nói.
Lời vừa nói ra, mọi người sôi nổi châu đầu ghé tai, ngay cả Trần Anh Thư khuôn mặt luôn mang theo vẻ khinh thường đáy mắt cũng xẹt qua một tia khiếp sợ.
Cô đã điều tra chuyện cổ phần Vũ thị, không phải do một kẻ tầm thường làm. Bởi người bán đấu giá là người vô cùng thần bí, là Trương Thiên Thành .
Thân thể Trần Anh Thư có chút không chống đỡ được, theo bản năng lui hai bước. Trước mắt Shine rất cần tài chính, Trương Thiên Thành vì Vũ Linh Đan , nhưng mà...
Đức Phú nhanh chóng đỡ Trần Anh Thư, giọng điệu có chút trách cứ: “Chuyện nhà họ Vũ cô đừng nhúng tay, Vũ Linh Đan làm như vậy có lý của em ấy”.