Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 707: Chính nghĩa? 




Vũ Hải Yến vừa nói đã tuôn ra những lời chỉ trích, thanh âm cực lớn, mục đích muốn mọi người nghe rõ.

Trương Thiên Thành nhíu mày: “Nơi này không có bảo vệ sao?”



Theo sau là giọng nói Nguyễn Kim Thanh: “Mọi người đến xem người phụ nữ độc ác này đi!! Vì độc chiếm Vũ thị mà tống mẹ con tôi vào ngục giam, trên đời này có còn đạo lý nữa không???

“Nếu ở trong tù, vậy bây giờ các người làm sao đứng trước mặt tôi!”

Vũ Linh Đan không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại cười trào phúng. Đối với chuyện này Vũ Linh Đan không hề đặt vào trong mắt.

“Còn không phải là vì... không phải vì...”

Vũ Hải Yến theo bản năng nhìn về hướng Trần Anh Thư, do dự rất nhiều lần cũng không nói lên lời. Sau đó Trần Anh Thư đứng cách đó không xa

xen ngang lời Vũ Hải Yến nói: “Ra bằng cách nào không quan trọng, nhưng mà tôi cảm thấy hứng thú”

Trải qua nhắc nhở của Trần Anh Thư, Vũ Hải Yến cũng phản ứng lại. Lập tức đề cao thanh âm, vênh váo tự đắc đáp lại nói.

“Không sai, Vũ Linh Đan cô cho rằng nhốt chúng tôi lại là có thể vạn sự đại cát sao? Tôi nói cho cô biết, trên thế giới này vẫn còn tồn tại chính nghĩa”

Chính nghĩa?

Hai chữ này nói ra từ trong miệng Vũ Hải Yến không khỏi có chút khối hài.

Nhìn dáng vẻ, hai mẹ con người này không chút nào ý thức được bản thân đang làm cái gì, mà hiện tại... Bọn họ ngược lại biến thành người bị hai.

“Tôi và các người không có gì để nói, nếu các người thấy oan uổng, pháp luật ngoài kia chắc chắn trả lại công bằng cho các người!”

Vũ Linh Đan nghiêng người đi, không nghĩ hai mẹ con này lại rất cứng đầu.

Hai người này không có ý bỏ qua, Vũ Hải Yến nhanh chóng kéo lấy quần áo Vũ Linh Đan. Nguyễn Kim Thanh cũng đi sau muốn túm tóc cô, ngay tại lúc ba người đang đứng một chỗ lôi kéo nhau thì bảo vệ xuất hiện.

Sau đó Trương Thiên Thành không lưu tình chút nào mà chỉ ra: “Hai người này xâm nhập bất hợp pháp, mau đưa họ đi”

“Tổng giám đốc Trương , lời này không thể nói như vậy.”

Trần Anh Thư lại lần nữa mở miệng, Trương Thiên Thành nhíu mày nhìn Trần Anh Thư thêm một lần Vũ Hải Yến nói chuyện. Đoàn được vài phần, đáy mắt hóa thành thất vọng cùng phẫn nộ.

“Cô Trần, cô mới vừa về nước, chỉ sợ còn có rất nhiều sự tình không hiểu biết. Nếu tùy tiện mà liên lụy vào chỉ sợ không tốt đối với cô!” Trương Thiên Thành lạnh giọng cảnh cáo.

Một bên Đức Phú cũng ý đồ giữ chặt Trần Anh Thư , rốt cuộc mục đích của bọn họ là Trương Thiên Thành. Chuyện của nhà họ Vũ không cần nhúng tay.

Nhưng Trần Anh Thư nào dễ dàng từ bỏ như vậy, lập tức thoát khỏi Đức Phú, đứng giữa mọi người tiếp tục nói: “Nhưng tôi lại nghe nói, chuyện

mẹ con nhà họ Vũ bị đưa vào tù có oan tình. Hơn nữa... Vũ thị làm sao lại vô duyên vô cớ chỉ có duy nhất Vũ Linh Đan làm chủ”

Vũ Linh Đan nhấp môi, đem sự tình trong câu chuyện giải thích với mọi người. Nhìn Trương Thiên Thành đứng ra cùng Trần Anh Thư như bị thẩm vấn khiến Vũ Linh Đan ít nhiều cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

“Phụ nữ như cô thích xen vào chuyện của người khác thật, việc tôi đưa mẹ con Vũ Hải Yến vào ngục giam có quan hệ gì đến cô. Hay là bởi vì ghen nên có đối với người vợ cũ như tôi cảm thấy như định trong mắt, sợ là ngủ cũng không được ngon” Vũ Linh Đan nói một câu trào phúng.