Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 703: Ngụ ý là tội gì mà lại không làm. 




“Vũ Linh Đan, cô.”

Trương Chính Hiền tức giận đứng lên, vài giây sau lại khôi phục bình tĩnh, ngồi xuống, sắc mặt vẫn nghiêm túc như cũ: “Vũ Linh Đan, tôi biết cô khéo ăn nói, giờ tôi nói gì cũng vô dụng. Nhưng hôm nay tôi đến vì muốn cô tránh xa hai anh em chúng nó, nếu không tôi sẽ dùng phương thức của mình buộc cô rời bỏ”



“Tổng giám đốc Trương quả nhiên quyết đoán”

Thấy đối phương đã bắt đầu uy hiếp, Vũ Linh Đan cười lạnh, đáy mắt tràn đầy châm chọc.

Trường Chính Hiền không dao động, vô cùng tự tin: “Trường Chính Hiền tôi từ trước đến nay nói được thì làm được. Nếu cô không tin có thể thử một lần”

Nói xong, Trương Chính Hiền muốn đứng dậy, Vũ Linh Đan cũng đứng dậy, lạnh lùng ở sau lưng ông nói một câu: “Tôi đây muốn thỉnh giáo”

Trường Chính Hiền đi tới cửa nghe vậy tạm dừng bước, quay đầu lại ý vị thâm trường mà nhìn Vũ Linh Đan. Đối mặt với con dâu cũ, Trương Chính Hiền không có nhiều cảm tình.

Nếu lúc trước không ly hôn, Vũ Linh Đan có thể có thành tựu hiện tại, có thể là chuyện tốt, nhưng hiện tại... Nhà họ Trương không thể có thêm rèm pha..

Ban đêm, Trường Chính Hiền gọi hai anh em về nhà. Không ngoài ý muốn, chỉ có một mình Đức Phú, cùng lúc đó, đi bên cạnh anh lại là Trần Anh Thư .

Đức Phú hứng thú bừng bừng, thỏa thuê mãn

nguyện, mà Trần Anh Thư cũng thật nhẹ nhàng giải thích ý định lần này.

Dương Thanh My một nửa vui nửa buồn, nhưng cho dù biết rõ Trần Anh Thư có quan hệ với Trương Thiên Thành. Vợ chồng Nhà họ Trương vẫn nhiệt tình khoản đãi Trần Anh Thư, lúc ăn cơm đã nhịn không được hỏi chuyện hạng mục.

Trần Anh Thư tất nhiên là nhìn Đức Phú sau đó liền nói: “Mẹ, chuyện công việc nói ở công ty, hiện tại Anh Thư đến thăm hai người”

Trần Anh Thư nghe xong, hơi hơi mỉm cười cũng không tỏ thái độ.

Trương Chính Hiền ho khan một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Trần Anh Thư có tia thâm ý. Người phụ nữ Trần Anh Thư này không đơn giản, ông dễ dàng thả lỏng.

Mới vừa cơm nước xong, Trương Chính Hiền liền gọi Đức Phú vào thư phòng, dò hỏi cụ thể công việc.

Đức Phú cũng không muốn nói thêm gì nữa, thẳng đến khi Trường Chính Hiền tức giận. Đức Phú mới cực không tình nguyện nói ra kế hoạch của chính mình, không nói đến Trần Anh Thư cùng Trương Thiên Thành nháo chuyện. Trần Anh Thư có mục đích riêng, cùng lắm không có hạng mục mà thôi, Trường thì cũng không có gì tổn thất, ngược lại Shine sẽ chịu ảnh hưởng.

Ngụ ý là tội gì mà lại không làm.

Trương Chính Hiền trầm mặc.

Đối với Shine, Trương Chính Hiền chưa từng lên tiếng, ông cũng ngầm khuyên Đức Phú. Dù sao cũng là anh em ruột, đừng làm mọi chuyện rối ren như vậy.

Cũng đừng nói Đức Phú có thể nghe vào hay không, thái độ của Trương Thiên Thành cũng rất khó nói.

Cuối cùng, Trương Chính Hiền nói: “Trương Thiên Thành lần này... Chỉ sợ là sẽ không dễ dàng buông tay, con để tâm một chút.”

“Con biết rồi”

Đáy mắt Đức Phú xẹt qua một tia bén nhọn nhưng chỉ là lướt qua, rất nhanh lại khôi phục như thường.

Ba ngày sau.

Trần Anh Thư nhận được điện thoại của Trương Thiên Thành, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười lạnh.

Trương Thiên Thành rốt cuộc đứng ngồi không yên, hai ngày này cô nhờ vào quan hệ khắp nơi truyện tin sắp hợp tác với Trường thị. Trương Thiên Thành tới bây giờ mới gọi điện thoại đã là có định lực không tồi rồi.

“Chuyện gì thế, Tổng giám đốc Trương nghĩ kỹ rồi sao?”