Khí khái tự tin kiêu ngạo lại quay về với Trần Anh Thư, cô bước về phía trước hai bước, bỗng nhiên quay đầu, nhìn anh một cái, nhếch môi cười: “Cũng đâu có vấn đề gì nhỉ?”
“Đúng là không có vấn đề gì, nếu cô đã quyết định thì cứ việc làm”
Trương Thiên Thành lạnh lùng nói.
Đáy mắt Trần Anh Thư xẹt qua một tia kinh ngạc, cô không nghĩ Trương Thiên Thành sẽ sảng khoái đồng ý, bởi vì cô biết hạng mục này đối với Trương Thiên Thành rất quan trọng.
Nhưng trước mắt, lời đã nói ra cũng không thu lại được. Ánh mắt cô trở nên lạnh lùng, không chút do dự nói: “Trương Thiên Thành, anh đừng có mà hối hận”
Nói xong Trần Anh Thư nghênh ngang rời đi.
Trương Thiên Thành đáy lòng phát lạnh, không dám chậm trễ thời gian mà nhanh chóng gọi cho Trần Đức Bảo, khẩn cấp nói:
“Lập tức điều tra xem tờ báo nào công bố tin tức đầu tiên”
Trương Thiên Thành nhận chỉ thị nói:
“Cái này.”
“Làm sao, có vấn đề gì?”
Trương Thiên Thành nhíu mày, tưởng tượng Vũ Linh Đan lúc trước vì mình không tin tưởng mà rơi lệ. Trương Thiên Thành hận không thể nện lên tường một cú thật mạnh. Là vì anh không đoán trước một bước này nên mới làm sự tình không thể vãn hồi.
“Không phải là Tổng giám đốc Vũ đã làm như vậy”
Trần Đức Bảo cẩn thận mà đáp lại.
“Vậy mời vài phóng viên làm sáng tỏ chân tướng.”
“Tổng giám đốc Vũ đã làm rồi”
Trần Đức Bảo bắt đầu lau mồ hôi trên trán, nghĩ thầm Vũ Linh Đan sớm đã đi trước một bước. Nên làm đều đã làm, quả nhiên Trương Thiên Thành giao những việc cần làm này. Trần Đức Bảo nhắm hai mắt lại, lặp đi lặp lại câu “ Cái này Tổng giám đốc Vũ đã làm rồi”
Trương Thiên Thành hoàn toàn ngây ngốc.
Người phụ nữ này... Lúc này còn có thể bình tĩnh xử lý tin tức của bản thân, tổ chất tâm lý cũng không tệ lắm.
Trương Thiên Thành thoảng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ra vẻ bình tĩnh nói: “Vậy hiện tại không sao rồi”
Cúp điện thoại, Trương Thiên Thành trực tiếp nhổ kim truyền, bởi vì nhất thời mệt nhọc bị đưa đến bệnh viện. Việc này nếu người ngoài biết chắc chắn bị cười cho mất hết mặt mũi.
Từ việc Trương Thiên Thành đại náo phòng phát sóng trực tiếp, Vũ Linh Đan cố tình trốn tránh
hai anh em. Đức Phú đã tới công ty rất nhiều lần, mặc kệ là việc công hay việc tư đều không gặp được Vũ Linh Đan.
Nhưng không nghĩ đến, lần này Trường Chính Hiền tới.
Vũ Linh Đan không thể không dành thời gian gặp mặt riêng, đối mặt với bố chồng cũ, Vũ Linh Đan vẫn rất niềm nở, không nghĩ tới đối phương lại không chút khách khí ngầm ra yêu cầu: “Vũ Linh Đan, tôi biết bây giờ năng lực của cô không nhỏ, nhưng tôi không hy vọng cô không quan hệ gì với nhà họ Trương nữa.”
Vũ Linh Đan vừa nghe liền biết là bởi vì chuyện hai anh em Nhà họ Trường đánh nhau, chỉ sợ ảnh hưởng không tốt tới Nhà họ Trương.
Chỉ là Trương Chính Hiền này luôn không biết chừng mực, làm Vũ Linh Đan bất mãn.
“Trương tổng, tôi nghĩ ngài nhầm lẫn rồi, không nói đến chuyện tình cảm riêng tư của tôi do tôi làm chủ. Nếu là cự tuyệt thì cũng là tôi cự tuyệt cơ mà”
Vũ Linh Đan nói xong thấy Trương Chính Hiền thay đổi sắc mặt, hơi mỉm cười. Chầm chậm ngồi xuống sau đó nhìn về phía Trương Chính Hiền, nói: “Nếu Tổng giám đốc Trương không tin, có thể đi xem trích lục, mỗi lần như thể đều là cậu hai Nhà họ Trương tới tìm tôi, mà tôi đều đóng cửa không gặp”