“Đương nhiên, cứ cho em hiện tại không tình nguyện, anh cũng sẽ có một trăm một ngàn loại phương pháp làm em khuất phục. Nếu em đều không để bụng, tôi nghe nói Vũ thị kia, em vì lấy về Vũ thị mà ngay cả bản thân cũng không quan tâm, chịu ở cùng Lương Học Đông.”
Trong nháy mắt kia, Vũ Linh Đan chỉ cảm thấy
trời đất quay cuồng, cô thậm chí không biết những việc này, Đức Phú từ đầu đến cuối đều biết rõ ràng mọi chuyện. Cô bây giờ chỉ biết, Đức Phú điên rồi.
“Vũ Linh Đan, em cho rằng em có thể lấy tôi thì thế nào, Tổng giám đốc Vũ rất lợi hại sao, ở trong mắt tôi , chỉ cần tôi không ký tên, Vũ thị các người mọi lúc đều có khả năng đóng cửa!”
Đức Phú lải nhải, Vũ Linh Đan bởi vì bị bóp cổ đã sớm không thể nói chuyện.
Cũng không biết qua bao lâu, Đức Phú tựa hồ bình tĩnh lại, cuối cùng cũng tay khỏi cổ Vũ Linh Đan. Nhìn khuôn mặt tái nhợt kia, Đức Phú khẩn trương nhìn tay, thấp giọng lẩm bẩm: “Tôi vừa mới làm cái gì thế này..”.
Đột nhiên Vũ Linh Đan ho khan, Đức Phú sợi tới mức lui hai bước.
Cũng chính lúc này, Vũ Linh Đan miễn cưỡng từ trên bàn ngồi dậy. Trong ánh mắt có chút ướt át: "Tôi biết Đức Phú trước kia không phải như thế,
tuy rằng tôi không biết anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi không chấp nhận, dù anh giết tôi thì tôi cũng không đồng ý, khụ khụ!”
“Vũ Linh Đan, ở bên tôi em thống khổ vậy sao?”
Đức Phú mất khống chế mà kêu to, hai mắt cơ hồ phun ra lửa.
“Đúng, tôi rất thống khổ!”
Vũ Linh Đan không cam lòng yêu thế, kêu to, nước mắt chảy ra: “Đức Phú, anh làm như vậy chỉ để tra tấn chính mình mà thôi.”
“Không, tôi không tra tấn ai cả, tôi chỉ cần em. Linh Đan, em đồng ý với tôi, ở bên tôi được không. Cho dù đem Trương thị nhường cho Trương Thiên Thành, tôi cũng nguyện ý”.
“Anh hối hận, bây giờ anh hối hận rồi. Em có biết vì sao anh muốn cướp đi vị trí của Trương Thiên Thành không. Bởi vì anh cho rằng, chỉ cần anh ngồi ở vị trí của Trương Thiên Thành thì em sẽ yêu anh, hiện tại anh biết sai rồi...”
Đức Phú nói bậy nói bạ làm Vũ Linh Đan khiếp sợ, cô thấp giọng lẩm bẩm: “Chuyện này không có khả năng!”
Nhưng ánh mắt Đức Phú quá mức điên cuồng, làm Vũ Linh Đan không tin tưởng. Náo loạn cả ngày hóa ra kết quả lại như vậy.
“Đức Phú, chúng ta không có khả năng ở bên nhau đầu”
“Bởi vì Trương Thiên Thành sao? Anh ta bây giờ đã có người phụ nữ khác em cũng không để bụng?”
Đức Phú đỏ mắt, giống như nhìn một kẻ phản bội.
Vũ Linh Đan lắc đầu, không nói gì nữa. Đầu Đức Phú chảy máu, Vũ Linh Đan chú ý tới cái ót Đức Phú là bị mình đập.
Lúc này Vũ Linh Đan cũng quản không được nhiều như vậy, thừa dịp Đức Phú thả lỏng cảnh giác, cô nháy mắt chạy ra phía cửa.
Chờ Đức Phú phản ứng lại, tay Vũ Linh Đan đã nắm được then cửa, cửa vừa mở chính là thoát nạn,
“Đừng đi!”
Đức Phú chạy lại đó, bắt được Vũ Linh Đan. Vũ Linh Đan không dám quay đầu lại, dùng hết sức lực mở cửa, cuối cùng hoàn toàn xụi lơ bên cánh cửa.
Bên tại Vũ Linh Đan khôi phục tiếng ồn ào, có người nhìn Vũ Linh Đan bên này vọng lại đây, một bàn tay Đức Phú vươn tới, không biết lúc nào lại thu trở về.