Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 690: Tôi có cái gì phải ghen ghét!” 




“Anh phải nói rõ ràng, chuyện bỏ thuốc không phải anh làm, anh chỉ là... Chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi.”



Đức Phú đã nhích lại gần, cảm giác nóng ướt từ cổ kéo dài xuống chân. Cuối cùng Đức Phú không nhịn được bế Vũ Linh Đan trực tiếp đặt cố lên trên bàn.

Vũ Linh Đan tuy rằng không thỏa hiệp nhưng cũng biết mình bị bỏ thuốc. Giằng co nhiều thì bản thân cũng không được ích lợi gì. Lập tức Vũ Linh Đan hạ thấp thanh âm, bắt đầu cầu xin: “Đức Phú, dù anh muốn anh có muốn, cũng không đến mức làm ở chỗ này đi, tôi... Tôi đáp ứng anh, chúng ta đi khách sạn được không?

“Không cần, anh cảm thấy nơi này khá tốt”

Đức Phú không buồn ngẩng đầu, hôn cổ cô. Cuối cùng vẫn nghĩ phía sau lễ phục quá mức trói buộc, lần nữa muốn kéo lễ phục ra.

Vũ Linh Đan nỗ lực phản kháng đều phí công, Đức Phú giống như sư tử bắt sơn dương, tràn ngập ham muốn chinh phục.

“Nếu em phối hợp một chút, chúng ta đều thoải mái. Dù sao em sớm hay muộn đều là của anh, làm sớm một chút cũng không sao”

Đức Phú nói xong lại ha hả cười.

Lúc anh ta cúi đầu, Vũ Linh Đan cơ hồ là dùng toàn bộ sức lực, cô cắn răng, dùng sức cầm bình hoa nện vào Đức Phú.

Thân thể Đức Phú khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Vũ Linh Đan một cái, không có phản ứng gì.

Bình hoa cuối cùng rơi trên mặt đất, âm thanh này khiến Vũ Linh Đan nhắm chặt hai mắt lại. Đức Phú trong mắt ngập tràn phẫn nộ, đây là đỉnh điểm nhẫn nại của hắn

“Vũ Linh Đan, em đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của anh, em cho rằng em bị bỏ thuốc còn bao nhiêu sức lực phản kháng, nếu không ngoan ngoãn anh cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn của anh đối phó em mà thôi”Đức Phú nói, cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật.

Vũ Linh Đan không cam lòng, chất vấn: “Nếu anh nói anh yêu tôi, cần gì phải làm thế này với tôi. Tôi nghĩ anh đang ganh tị ghen ghét với Trương Thiên Thành thôi!”

“Ghen ghét, tôi có cái gì phải ghen ghét!”

Đức Phú nhanh chóng bóp cổ Vũ Linh Đan, ánh mắt giống như núi lửa chuẩn bị phun trào. Lúc nào cũng có khả năng bùng nổ: “Tôi có gì phải ghen ghét Trương Thiên Thành, tôi bây giờ cái gì cũng mạnh hơn anh ta”

“Ngay cả người phụ nữ ngủ với anh ta ngủ rồi anh cũng muốn ngủ không phải sao?”

Vũ Linh Đan bắt được nhược điểm Đức Phú, bắt đầu công kích.

Đức Phú cổ giật giật, không thể tin được Vũ Linh Đan sẽ nói như vậy. Vài giây sau, Đức Phú lộ ra tươi cười sự quỷ dị, dễ dàng thừa nhận.

“Không sai, tôi muốn chiếm hữu em, làm Trương Thiên Thành cả đời này phải hối hận. Đừng cho là tôi không biết Trương Thiên Thành trước nay chưa quên, sau lưng làm nhiều chuyện tình vậy, thậm chí nguyện ý đem Trương Thị nhường cho tôi. Bây giờ nếu tôi chiếm hữu người phụ nữ của anh ta thì sao, ha ha, em nói xem Trương Thiên Thành có phát điện không?”