Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 664: Muốn ngủ thì ngủ? 




“Tôi khó khăn lắm mới mua được căn nhà này,

còn đang phải trả góp chưa xong, Trương Thiên Thành, anh không thể cho tôi một đường sống sao?”



Trương Thiên Thanh: "..”

“Trương Thiên Thành, tôi nói cho anh biết, đây là nhà của tôi. Lúc đầu là anh ép tôi ký vào hợp đồng cho tôi tôi sẽ không bao giờ chấp nhận đầu. Cho dù anh có hiện thì tôi cũng không sợ anh

đâu.”

“Được rồi, được rồi. Không sợ thì không sợ. Bây giờ căn nhà này cũng là do cô ở mà, có xem ngay cả chìa khóa nhà tôi cũng không có mà”

Sau khi Vũ Linh Đan uống rượu say thì nói năng linh tinh, khiến cho Trương Thiên Thành vốn dĩ còn đang tức giận mà giờ cũng bất bực không nói được gì. Vốn dĩ chỉ là một câu nói bình thường thôi mà Vũ Linh Đan lại có thể chỉ trách ra nhiều như vậy, khiến Trường Thiên Thành cũng thấy sợ.

Trương Thiên Thành cúi người xuống muốn đỡ cô đứng dậy, kết quả lại bị Vũ Linh Đan đẩy ra, cô tiếp tục nói: “Cho dù không có chìa khóa thì đã sao, chẳng phải anh muốn vào thì vào, muốn ngủ với tôi thì ngủ còn gì”.

Câu nói cuối cùng của cô khiến Trương Thiên Thành nhăn mày lại.

Muốn ngủ thì ngủ?

Lần nào cũng là thỏa mãn cô mà bây giờ cô đã lật mặt rồi.

“Vũ Linh Đan, cô tỉnh lại cho tôi.”

Trương Thiên Thành vỗ lên mặt của Vũ Linh Đan. Người phụ nữ này sao mà khi uống say lại lảm nhảm nhiều như vậy. Anh còn chưa hỏi chuyện hôm nay người phụ nữ này mới chịu mặc bộ lễ phục mà lần trước anh mua cho cô. Thế này là ý gì, muốn bày ra cho anh xem à.

“Trương Thiên Thành, tên khốn nạn nhà anh. Anh cướp nhà của tôi thì thôi đi, đằng này anh còn trong nhà tôi đánh tôi nữa.”

Vũ Linh Đan lại bắt đầu khóc, cô vừa khóc vừa giơ tay đấm vào ngực Trương Thiên Thành thì bị anh giơ tay ra nắm lấy.

Cuối cùng Trương Thiên Thành cũng không còn kiên nhẫn nữa, anh trực tiếp bể cố vất lên trên giường, một vài giây sau truyền tới tiếng bình bịch.

Trương Thiên Thành nhìn thấy quần áo của Vũ Linh Đan được cởi hết ra thì lúc này anh mới hài lòng một chút, nhưng hình như vẫn còn mái tóc của cô là còn đang ướt thũng, khi anh đang chuẩn bị sấy tóc cho cô thì bị cô cắn một miếng.

Nhìn vết cắn trên bắp tay khiến Trương Thiên Thành rất tức giận, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Người phụ nữ điên này, cô cầm tinh con chó hả?”

“Trương Thiên Thành, anh mới là chú ý, đã thế còn là loại chó xấu xa nhất. Anh chiểm phòng của tôi thì đã đành, đằng này anh còn muốn độc chiếm tôi”

"Con me nó...

Trương Thiên Thành không chịu đựng được nữa, anh bắt đầu cởi áo khoác ra.

“Anh muốn làm gì?”

Vũ Linh Đan bắt đầu cảm thấy hoảng loạn, cho dù đầu óc có chút mơ hồ nhưng mà cô cũng biết được động tác này của Trương Thiên Thành thể hiện cho điều gì. Ở trong đầu đột nhiên lại hiện lên đoạn nói chuyện giữa Lương Học Đông và trưởng phòng Mã, cho nên cơ thể cô lại bắt đầu run rẩy tranh thoát khỏi Trương Thiên Thành.

“Cô nói xem tôi đang làm gì, cô bảo là tôi độc chiếm cô, bảo tôi muốn ngủ với cô thì ngủ. Vậy thì tôi phải làm theo những lời cô nói chứ?”