Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 663: Đây cũng là nhà của tôi 




Xung quanh càng yên tĩnh thì Vũ Linh Đan cũng càng cảm thấy say, nhưng mà cố kiến cường không ngủ, cũng không biết qua bao lâu thì xe cuối cùng cũng dừng lại.

Gió đêm thổi vào người khiến cô có chút lạnh lẽo.



Quần áo ở trên người đã sớm bị đồ uống làm cho ướt hết, gió lùa vào càng khiến xương cốt cô bị kích thích. Vũ Linh Đan xoa thái dương, trong lòng có chút phiền chán.

Trước khi hợp tác với Lương Học Đông thì cô đã sớm biết đó là một trận cược, cô không hi vọng mình có thể thắng hết, nhưng mà Lương Học Đông lại bỉ ổi như thế đã phá vỡ giới hạn của Vũ Linh Đan.

Cô bắt buộc phải hành động rồi.

Vũ Linh Đan loạng choạng bước vào trong thang máy, cả người ngoài đầu óc còn thanh tỉnh ra thì những chỗ khác đã không thể kháng cự được nữa. Trong tình huống này, cô không biết nếu như bản thân mình còn tiếp tục ở đó thêm một giây thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

trước cửa nhà tựa như có hình bóng của ai đó, Vũ Linh Đan còn cho rằng bản thân mình nhìn nhầm cho nên cũng không để ý nhiều, cứ vậy bước thẳng qua người đó nhưng lại bị người đó dùng sức giữ lại. Vũ Linh Đan cũng không đẩy người đó ra mà chỉ hừ lạnh một tiếng và nói.

“Buông tôi ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đó."

Vũ Linh Đan cảnh cáo.

Người đàn ông đó không nói gì mà chỉ lấy chìa khóa nhà ở trong tay Vũ Linh Đan rồi mở cửa nhà ra. Sau đó không để ý tới sự giãy giụa của Vũ Linh Đan, anh ôm ngang người cô vào lòng sau đó đóng cửa lại.

Khi bị nước lạnh phun lên người thì Vũ Linh Đan mới rùng mình, lấy hai tay ôm lấy người. Khi

cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một gương mặt cực kỳ lạnh giá, giống như thần chết đang nhìn chằm chằm cô.

Vũ Linh Đan rùng mình sợ hãi, cô cắn chặt bờ môi nhợt nhạt của mình, sau đó mới nói một cái tên: “Trương... Trương Thiên Thành!”

“Cô vẫn nhận ra tôi, xem ra vẫn chưa uống nhiều lắm”

Trương Thiên Thành hừ lạnh một tiếng trả lời.

“Lạnh quá”

Vũ Linh Đan vô thức nói một câu.

“Không lạnh chút nào cả, tôi thấy cô vừa nãy có nhận ra tôi đâu. Vũ Linh Đan, cô được lắm, đã uống say như vậy rồi mà vẫn tự mình trở về được. Sao tôi lại không biết cô có tửu lượng tốt như vậy.”

Giọng nói của Trương Thiên Thành lạnh lùng sắc bén, kích động tới Vũ Linh Đan, cô không cam tâm đứng thẳng dậy từ bồn tắm và nhảy ra, quần áo đã bị ướt sung.

Vũ Linh Đan nhìn chằm chằm Trương Thiên Thành và nói: “Trương Thiên Thành, anh muốn thể nào nữa. Đáng nhẽ lúc này anh phải ở bên cạnh người yêu cũ của anh để ôn lại tình xưa chứ, anh tới đây làm gì?

Trong nhất thời Trương Thiên Thành không biết phải nói gì, anh nhìn ra được Vũ Linh Đan đang ghen.

Rất lâu về sau, Trương Thiên Thành mới mở miệng ra nói chuyện: “Cô đừng quên, đây cũng là nhà của tôi

Cũng không biết lời nào của anh nói sai mà khiển một Vũ Linh Đan trời không sợ đất không sợ đột nhiên ngồi bệt xuống đất khóc lớn.

“Trương Thiên Thành, tên khốn nạn nhà anh, anh nhiều tiền như vậy rồi mà còn đòi chiếm nhà của tôi. Căn nhà này là do tôi nỗ lực từng chút một mới mua được, nó còn không lớn bằng cái nhà vệ sinh của anh mà anh nỡ..”