Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 490: Thì ra là vẫn đang nằm mơ. 




Trương Thiên Thành giật mình kinh ngạc. 

Nhưng khi quay đầu lần nữa, Vũ Linh Đan vẫn như cũ không có dấu hiệu tỉnh lại. 

Thì ra là vẫn đang nằm mơ. 

Bước chân Trương Thiên Thành không nhịn được mà quay lại, nhìn khuôn mặt dù đang trong cơn mơ cũng lộ ra thần sắc sợ hãi, không nhịn được hạ thấp người, khe khẽ hôn lên môi Vũ Linh Đan. Sợ sẽ đánh thức cô nên anh không dám có động tĩnh quả lớn. 

Sau đó Trương Thiên Thành lại đến quán bar. 

Lần này, Trương Thiên Thành chủ động tìm đến bartender trước kia, thấy anh không bận gì bèn trầm giọng nói: “Whiskey” 

“Ok, mời ngài chờ một chút.” 

Bartender lanh lẹ pha chế xong ly cocktail, dưới ánh đèn mờ tối, dường như lúc này mới nhận ra Trương Thiên Thành, bèn cười hỏi: “Đến rồi à?” 

Trương Thiên Thành mặt không cảm xúc gật gật đầu, định nói gì đó mà không biết bắt đầu từ đầu, bèn ngập ngừng không nói. 

Uống xong ba ly rượu, cảm xúc của Trương Thiên Thành có chút căng thẳng, bartender tranh thủ lúc không bận việc bèn hỏi anh: “Anh à, lại gặp phải chuyển gì khó khăn sao?” 

“Không” 

Trương Thiên Thành phủ định. 

Lát sau, anh đứng dậy, trả tiền rượu rồi đi ra khỏi quán bar. 

Trương Thiên Thành thua bởi sự kiêu ngạo của bản thân, chuyện tình cảm mà anh còn phải xin ý kiến của một bartender sao, haha, nực cười! 

Đêm hôm đó, Trương Thiên Thành lại gọi điện thoại cho Trần Đức Bảo. 

Sáng sớm hôm sau, Vũ Linh Đan bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức, cô dụi dụi đôi mắt, mơ mơ màng màng ra mở cửa, vừa mở Phan Bảo Thái đã vội xông thẳng vào. 

Vũ Linh Đan bị dọa giật mình, cơn buồn ngủ thoáng cái bay sạch: “Phan Bảo Thái, sao anh lại đến đây?” 

“Đừng nói nữa, bây giờ em phải đi với anh ngay” 

Phan Bảo Thái bộ dáng hoảng loạn, biểu cảm trên mặt cực kỳ nôn nóng, cư nhiên không nói không rằng muốn dẫn Vũ Linh Đan đi. 

Vũ Linh Đan còn không kịp thay quần áo, lúc này mọi chuyện xảy ra tối hôm qua bỗng như một bộ phim tua lại trong đầu Vũ Linh Đan. 

Vừa nghĩ đến khuôn mặt của Trương Thiên Thành, Vũ Linh Đan bỗng rụt tay lại, gương mặt hiện ra vài phần sợ hãi. 

“Linh Đan?” 

Đáy mắt Phan Bảo Thái thoáng một tia đau khổ, và khẩn cầu. 

Anh ấy biết hết rồi?