Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 489: Tôi thật sự cảm thấy mệt mỏi quá..”






Trương Thiên Thành khẽ cau mày, thế nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, tối nay anh làm như vậy quả thật đã khiến Vũ Linh Đan rơi vào hoàn cảnh bất nghĩa. 

Dù vậy nhưng Trương Thiên Thành cũng không cảm thấy anh đã làm sai điều gì, đây đều là do Vũ Linh Đan tự mình chuốc lấy khổ. 

“Bây giờ nói những chuyện này thì có ích lợi gì chứ? Ban đầu tôi cũng đã cảnh cáo cô rồi, là do cô không có chừng mực” Trương Thiên Thành nhàn nhạt nói một câu, gương mặt vô cùng bình tĩnh. 

“Đúng vậy, tôi không nghe lời cảnh cáo của anh nhưng chuyện này thì tôi có lỗi gì chứ? Chẳng lẽ tôi phải nghe lời anh sao?” 

Vũ Linh Đan thống khổ ôm lấy đầu mình, cô biết rõ tin tức đính hôn ngày mới nhất định không thể công bố được nữa. 

Đây chính là mục đích mà tối nay Trương Thiên Thành đến đây. 

Vũ Linh Đan muốn gọi điện thoại cho Phan Bảo Thái, nhưng còn chưa cầm điện thoại lên đã bị Trương Thiên Thành 

nhanh mắt phát hiện: “Đừng chọc giận tôi nữa, buông điện thoại xuống đi” 

“Trương Thiên Thành!” 

“Vũ Linh Đan!” 

Trương Thiên Thành bá đạo đáp lại một câu giống như vậy, ánh mắt anh nhìn thẳng vào Vũ Linh Đan. Cho dù nước mắt lưng tròng, tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu cũng không thể nào kích thích được một chút đồng cảm trong lòng Trương Thiên Thành. 

Anh phiền não kéo kéo cà vạt, sau đó lập tức cảm thấy 

trong phòng hơi nóng bèn vứt bỏ khăn tắm rồi đi xối nước lạnh. 

Bên ngoài, tiếng khóc mơ hồ của Vũ Linh Đan thỉnh thoảng truyền đến. 

Trong lòng của Trương Thiên Thành càng rối loạn hơn. 

Lúc anh bước ra một lần nữa thì Vũ Linh Đan đã có rút trên giường, Trương Thiên Thành đi tới đắp chăn cho cô. Nhìn thấy khóe mắt còn đọng nước mắt của cô, sau khi chần chờ một chút, anh vẫn không nhịn được giơ tay thay cô lau sạch. 

Thế nhưng, vừa đụng vào thì cơ thể Vũ Linh Đan lại không nhịn được khẽ run lên, Trương Thiên Thành hoảng sợ rút tay về. 

“Trương Thiên Thành, đừng mà, anh đừng đến đây” 

Bỗng nhiên, Vũ Linh Đan hét to lên. 

Trương Thiên Thành đứng yên tại chỗ không động đậy, còn Vũ Linh Đan lại mê sảng nói một câu rồi mơ màng chìm vào giấc ngủ một lần nữa. 

Trong lòng Hạ Tấn Thấm phảng phất như đeo chì, anh luôn luôn cho rằng mình không sai nhưng lúc này lại lấy điện thoại ra gọi cho Trần Đức Bảo: “Tạm thời thả một tin ra” 

“À, sáng mai nhà họ Phan nhất định sẽ công bố tin tức đính hôn, chuyện này.” 

“Vậy thì xem thử tin tức của cậu ta nhanh hay tin tức của tôi nhanh hơn.” 

chapter content