Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 447




Phan Bảo Thái đã nói thẳng như vậy, ngược lại trong lòng Lê Tuyết Cầm có chút không thoải mái. Tối hôm qua bà ta cũng 

đã suy nghĩ cả đêm, Phan Bảo Thái đã lớn rồi, đương nhiên không thể dùng những phương pháp trước đây để khống chế anh ta nữa. 

"Con hãy đi gặp Vũ Linh Đan đi, tối qua mẹ đã nghĩ kỹ rồi, mẹ sẽ không nhúng tay vào chuyện tình cảm của con nữa. Dù con có thích ai thì mẹ cũng sẽ không quan tâm nữa" 

Đột nhiên Lê Tuyết Cầm buông bỏ, thậm chí bắt đầu xúi giục Phan Báo Thái đến gặp Vũ Linh Đan. 

Phan Bảo Thái hơi sửng sốt. 

Ánh mắt thể hiện rõ không thể tin được. 

Thậm chí anh ta còn nghĩ rằng Lê Tuyết Cầm đang định giới thủ đoạn gì. 

Đối mặt với sự nghi ngờ của con trai mình, Lê Tuyết Cầm cười khan, giả vờ bình tĩnh nói tiếp: "Mẹ thực sự đã nghĩ thông rồi, những năm nay con ở nước ngoài, mẹ thực sự rất nhớ con." 

Phan Bảo Thái vẫn không nói lời nào. 

Lê Tuyết Cầm nói tiếp: "Nếu con thật sự muốn ở bên Vũ Linh Đan thì mẹ sẽ không ngăn cản con, nhưng có một chuyện." 

Nói chuyện được một nửa, cảm xúc của Phan Bảo Thái bỗng trở nên căng thẳng, Lê Tuyết Cầm lập tức bật cười: "Con 

phải xử lý tốt công việc ở Châu Thiên, lần này bố con tỉnh lại, mẹ cũng không định cho ông ấy đi làm lại" Vào lúc này, Phan Bảo Thái đã tin tưởng một chút, anh ta gật đầu xem như đã đảm bảo. 

"Đi nhanh đi." 

Lê Tuyết Cầm cười nói. 

Nhìn thấy Phan Bảo Thái gấp gáp gần như muốn chạy đi thật nhanh, Lê Tuyết Cầm híp mắt, cuối cùng hừ lạnh một tiếng tràn đầy khinh thường. 

Bà ta không tin, nếu như Phan Bảo Thái nhìn thấy Vũ Linh Đan và Trương Thiên Thành vẫn còn dây dưa không dứt thì vẫn có thể tiếp tục yêu cô. 

Lúc này Lê Tuyết Cầm đã nghĩ thông rồi, nếu cứ cương quyết mãi cũng không phải là cách, bây giờ chính là lúc để Vũ Linh Đan xảy ra vấn đề. Chẳng thà để bản thân làm người tốt, để cho Phan Bảo Thái tự mình phát hiện ra Vũ Linh Đan là người như thế nào. 

"Ăn cơm" 

Trương Thiên Thành nhìn thấy Vũ Linh Đan đang cúi đầu, dáng vẻ như đang có rất nhiều tâm sự thì gấp thức ăn cho cô, giọng điệu nặng thêm vài phần. 

Vũ Linh Đan đặt đũa xuống, không có một chút khẩu vị nào mà nhìn Trương Thiên Thành: "Rốt cuộc khi nào anh mới rời khỏi đây?" 

Vừa nãy cúp điện thoại của Phan Báo Thái đã khiến trong lòng cô có chút không yên, luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó. 

"Ăn cơm xong tôi sẽ đi, còn nữa, cô đừng quên ngôi nhà này hiện giờ do tôi đứng tên" 

Trương Thiên Thành không nhanh không chậm nói. 

Một câu nói đã khiến sắc mặt của Vũ Linh Đan trở nên ảm đạm, cô không nói hai lời, lập tức đứng dậy rời đi. 

Trương Thiên Thành nhìn theo bóng của Vũ Linh Đan, ánh sáng trong mắt anh dần tối lại, anh cũng buồng đũa xuống nhưng lại không có ý định rời đi. 

Một đêm yên bình. 

Sáng sớm hôm sau, Trương Thiên Thành đã rời khỏi từ rất sớm. Lúc này, Vũ Linh Đan mới xuống lầu thì bắt gặp một bóng dáng quen thuộc. 

Đó là Phan Bảo Thái.