Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 446: Ánh mắt vô lực nhìn khá đáng thương




Trùng hợp phía bệnh viện lại nói rằng Lê Tuyết Cầm đã đi khỏi bệnh viện từ sớm, đến lúc trưa quay về thì mặt đã bị sưng bầm tím. 

Vốn dĩ câu trả lời của Vũ Linh Đan không có vấn đề gì khiến Phan Bảo Thái từ từ buông xuống chuyện này, nhưng nghĩ đến 

lúc cuối Vũ Linh Đan vội vàng tắt điện thoại, gọi lại thì đã không có ai bắt máy nên khiến anh ta nảy sinh lòng nghi ngờ một lần 

nữa. 

Vũ Linh Đan đích thực sẽ không động thủ, nhưng không có nghĩa là người khác sẽ không làm. 

Hơn nữa đã trễ như vậy rồi, Vũ Linh Đan nhất định là đang ở nhà. Điều này có nghĩa là vẫn có người khác ở cùng với cô. 

Nghĩ đến đây, trái tim của Phan Bảo Thái lạnh đi một nửa, tiếp đó lửa giận đã bùng cháy lên trong lòng, nhất định là Trương Thiên Thành, 

Phan Bảo Thái vội xông vào phòng bệnh, không thèm để ý tới Lê Tuyết Cầm đang lẩm bẩm mà trực tiếp hỏi thẳng: "Hôm nay mẹ đã đi tìm Vũ Linh Đan sao?" 

Lê Tuyết Cầm không nhúc nhích, ánh mắt nhìn về phía khác không lên tiếng. 

"Vũ Linh Đan có phải đã ở cùng người đàn ông khác không? Anh ta thấy mẹ đánh cô ấy nên đã trực tiếp đánh lại mẹ sao?" 

Không tới mười phút, Phan Bảo Thái đã đoán ra được chuyện gì xảy ra, nhưng Lê Tuyết Cầm làm gì còn mặt mũi nói cho Phan Bảo Thái biết. Cho dù Vũ Linh Đan thật sự ở bên người đàn ông khác thì bà ta cũng không dám nói rõ ra chuyện 

này, hơn nữa bà ta vẫn kiên trì với lý do trước đó của mình, buồn bực nói: "Mẹ chỉ là bị té mà thôi, con suy nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ?" 

Quầng mắt của Phan Bảo Thái có hơi thâm đen, anh ta đã cả đêm không chợp mắt được, bố còn chưa ra viện, mẹ lại gặp phải phiền phức, công ty lại gặp chuyện vẫn chưa giải quyết. 

Phan Bảo Thái đấm một quyền thật mạnh vào tường, kèm theo đó là tiếng hét của Lê Tuyết Cầm, ngoại trừ đau đớn cũng không giảm bớt được chút áp lực nào. 

"Con ra ngoài một lát, mẹ nghỉ ngơi đi." 

Phan Bảo Thái nói xong liền đi ra ngoài. 

Lê Tuyết Cầm vội vàng gọi anh ta từ phía sau: "Con đi đâu vậy?" 

Bởi vì lo lắng Phan Bảo Thải sẽ đi tìm Vũ Linh Đan nền Lề Tuyết Cầm chóng đứng dậy. Phan Bảo Thái vừa nhìn đã hiểu, gương mặt lạnh lùng cất tiếng nói: "Mẹ yên tâm đi, con không phải đi tìm Vũ Linh Đan đầu" 

Đôi môi của Lê Tuyết Cầm đã có chút khô nứt, ánh mắt vô lực nhìn khá đáng thương.