Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 241: Vũ Linh Đan, cô là của tôi




Trương Thiên Thành lại cúi xuống, miệng ngậm lấy nụ hoa trên ngực cô, trong đầu anh chỉ còn hiện lên những gì mà Ngô Trường Sinh đã làm với cô.

Động tác của Trương Thiên Thành vô cùng thô bạo giống như mang theo cả sự tức giận trong đó. Nếu Vũ Linh Đan dám chống cự lại thì sẽ càng bị anh đè xuống dưới thân mình. Cô hét lên đau đớn, nhưng cũng không thể thay đổi được gì.

“Vũ Linh Đan, hãy nhớ rằng, cô là của một mình tôi, ai cũng không thể động vào!”

Đang xúc động, Trương Thiên Thành không thể nhịn được trút ra sự bất mãn trong lòng mình.

Nhìn ánh mắt không can tâm của Vũ Linh Đan, anh càng hung hăng đẩy vào, nhân lúc cô bất ngờ kêu lên, đầu lưỡi anh liền nhanh chóng xâm nhập trong miệng cô, ra sức mà khuấy đảo.

Hai bàn tay không chịu yên phận lướt dọc theo cơ thể người con gái, liên tục cắm vào khiến cô gần như tuyệt vọng.

Người đàn ông trước mặt giống như con một ác quỷ!

Không, còn đáng sợ hơn cả ác quỷ.

Lực của anh giáng xuống giống như một sự trừng phạt, chỉ mang lại sự đau đớn vô cùng cho Vũ Linh Đan.

Cô khẽ nhắm mắt lại, nhẫn nhịn chịu đựng mọi nỗi đau. Trong tâm trí cô lúc này, mọi chuyện cũng sắp kết thúc rồi, tất cả sắp kết thúc rồi.

“Mở mắt ra, nhìn tôi!”

Không được phản kháng, cũng không được giống như một xác chết. Trương Thiên Thành cứ thế kiểm soát mọi thứ về cô một cách thô bạo và độc đoán. Cho dù là hành động tình cảm cũng phải làm theo yêu cầu của anh.

Vũ Linh Đan vẫn nhắm mắt, nghiến chặt răng không nói một câu.

Trương Thiên Thành cũng không nói thêm mà đẩy nhanh động tác, cơ thể anh giống như một cỗ máy động cơ, liên tục dùng lực mạnh đến mức muốn đâm thủng cô.

Ban đầu, Vũ Linh Đan còn có thể chịu đựng được, nhưng Trương Thiên Thành giống như đang muốn đối đầu với cô, không ngừng di chuyển động tác, cuối cùng, không nhịn được mà khẽ phát ra âm thanh kiều mị.

Khóe miệng Trương Thiên Thành hiện lên một nụ cười xấu xa, anh dùng kỹ thuật vô cùng điêu luyện trêu ghẹo phần cơ thể mẫn cảm cho đến khi cô không thể kiềm chế được nữa mà bật ra tiếng kêu rên rỉ, thân thể không ngừng run lên như cọng rong biển.

“Vũ Linh Đan, cô là của tôi!”

“Nói bậy!”

Lý trí khiến cô muốn phản kháng, nhưng sự nhạy cảm của cơ thể lại khiến cô gần như không nói nên lời.

Mọi thứ cũng chính từ sự mâu thuẫn này cùng với ngọn lửa dục vọng mà đều trở nên yên tĩnh.