Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 240: Không gì có thể thay đổi được




Lúc này cánh cửa phòng làm việc đột nhiên “Rầm” một tiếng đẩy ra. Trương Thiên Thành nghe thấy động tĩnh bên trong liền bước nhanh lao đến, không cần hỏi chuyện gì đã xảy ra, anh đã trực tiếp giáng một cú đá vào ngực Ngô Trường Sinh.

Ngô Trường Sinh vốn đang đau đớn hét lên giờ đây lại giống như một quả bóng cao su, cả người bị đập vào một bên tường, rồi bị bật trở lại, cuối cùng ngã lăn ra cạnh chân Trương Thiên Thành.

Trương Thiên Thành dùng chân giẫm lên ngực Ngô Trường Sinh, tì mạnh một cái đã khiến ông ta trợn mắt đau đớn.

Khuôn mặt anh lạnh lùng vô cảm giống như ác ma đến từ địa ngục, không chút thương xót. Anh cầm chiếc ghế ở bên cạnh lên hướng về phía người dưới chân mà đập. “Đừng!”

Vũ Linh Đan sợ hãi muốn cản anh lại, nhưng đã chậm một bước.

Chiếc ghế đáp thẳng xuống trán của Ngô Trường Sinh rồi văng ra khiến ông ta trợn trắng mắt bất tỉnh tại chỗ.

“Sao anh lại ra tay nặng như vậy?”

Vũ Linh Đan hét lên đi qua đó xem, nhìn thấy khuôn mặt Ngô Trường Sinh be bét máu gần như không thể nhận diện rõ gương mặt nữa, nước mắt cô bỗng chảy xuống.

Cô bắt đầu nóng lòng đi tìm điện thoại di động, nhưng Trương Thiên Thành vẫn cứ lẳng lặng đứng đó, dáng vẻ vô cùng bình thản.

“Nếu như ông ta chết rồi, anh sẽ không tránh khỏi bị liên lụy đâu.”

Vũ Linh Đan lớn tiếng quát.

Vậy mà Trương Thiên Thành chỉ thản nhiên thốt ra năm chữ: “Chết vẫn chưa hết tội.”

Dám động vào người phụ nữ của anh thì chỉ có tìm đường chết.

Anh siết chặt nắm đấm, dùng sức đá mạnh vào chân Ngô Trường Sinh, Vũ Linh Đan gần như suy sụp: “Cho dù ông ta đúng là chết vẫn chưa hết tội thì cũng không đến lượt anh phán quyết.”

Trương Thiên Thành giữ chặt gáy cô trầm giọng nói, rồi nhìn xuống chiếc áo sơ mi đã bị xé rách, đôi mắt anh hoàn toàn đỏ lên.

Anh nhất định phải chặt đứt tay của tên khốn nạn kia!

“Trương Thiên Thành!”

Vũ Linh Đan nhìn thấy sát khí trong đáy mắt anh, cũng phần nào đoán được anh muốn làm gì, giọng cô trở nên run rẩy, giữ lấy tay anh khẩn thiết cầu xin: “Đừng mà.”

Lúc này Trương Thiên Thành mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vũ Linh Đan nước mắt lưng tròng anh bỗng có chút hơi mềm lòng.

Nhưng điều này cũng không thể thay đổi được tội lỗi của Ngô Trường Sinh.