Lúc mà Nhiếp Hoài Lễ và Nhiếp Tử Trúc được cho vào bên trong thì họ mới biết, hóa ra em trai của cô - Đàn Mộc Hưng cũng theo học viện quân sự. Ngạc nhiên hơn nữa là Đàn Mộc Hưng và Nhiếp Tử An lại còn là bạn cùng lớp.
Vì hai gia đình từ đầu đã thân thiết, mà cả hai cũng không ngờ là họ còn có duyên đến mức này.
Tuy nhiên, ngay từ khi Nhiếp Hoài Lễ đặt chân vào khu huấn luyện Hưng Ý thì Đàn Mộc Hưng đã chú ý đến anh rồi. Vì thứ anh để ý từ đầu đến cuối không phải là đứa em trai Nhiếp Tử An, cũng không phải động vật ở xung quanh chỗ này... Mà đôi mắt của anh cứ dáo dác, dường như là đang muốn tìm kiếm ai đó vậy.
Mà ở cái khu huấn luyện này, người có thể để cho một đại nam nhân dáo dác tìm kiếm chỉ có thể là chị hai của Đàn Mộc Hưng - Đàn Thi Ý mà thôi!
Kể từ sau khi Đàn Thi Ý bị Châu Chiết Xuyên và Mạnh Đồng Đồng phản bội trong hôn lễ thì Đàn Mộc Hưng càng thành kiến với những tên nam nhân muốn tiếp cận chị gái mình hơn. Thậm chí khi Đàn Mộc Hưng nghe cha mẹ và anh họ Chu Kiêu Nhiên nói muốn làm mai chị gái với Nhiếp gia thì cậu ấy còn muốn bỏ việc học ở học viện để về nhà ngăn cản nữa kìa.
Nhưng tới khi biết rằng người anh trai đó cũng là anh trai của Nhiếp Tử An, lại còn nghe Nhiếp Tử An nói bình thường Nhiếp Hoài Lễ cũng không thích yêu đương hẹn hò, chứ đừng nói đến chuyện kết hôn. Nên Nhiếp Tử An còn bảo Đàn Mộc Hưng đừng lo lắng.
Nhưng!
Đó là trước kia thôi!
Chứ bây giờ nhìn mà xem đi, cái tên nam nhân thối tha này đang đảo mắt liên tục để tìm chị gái, thiếu điều là rớt mắt ra ngoài, nước miếng chảy thành sông thôi! Ở đó mà không có hứng thú với yêu đương hẹn hò, rõ ràng là lừa người mà!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, là do Đàn Mộc Hưng quên mất. Chị gái của mình là một đại mỹ nhân, người gặp người yêu, động vật gặp cũng phải thích... Là Đàn Mộc Hưng đánh giá thấp nhan sắc và mị hoặc của chị gái rồi.
Nhiếp Tử An bây giờ liền bước đến chỗ của Nhiếp Tử Trúc, nói:
- Chị ba... Sao đột nhiên anh hai lại đến đây?
- Đương nhiên là tìm Thi Ý rồi.
- Em tưởng anh ấy ghét chết ghét sống mấy con động vật mà? Em còn trấn an Mộc Hưng là không có chuyện anh hai thích chị Thi Ý đâu... Bây giờ... Tình huống bây giờ là gì vậy chị ba?
- Ai mà biết, tự nhiên ông cố nội đó nhìn thấy Ý Ý liền bị tiếng sét ái tình đánh trúng. Yếu tiếng trung rồi trúng tiếng yêu luôn... Ai mà đỡ kịp!
Nhiếp Tử An cũng chỉ biết đưa tay đỡ trán, cậu ấy cũng có len lén nhìn sang phía của Đàn Mộc Hưng... Quả nhiên... Quả nhiên là mây đen đầy đầu, ánh mắt sắc lẻm, gương mặt đen thui mà...
Sau mấy lần trước ông anh trai này có vậy đâu? Tự nhiên lần này gặp chị Thi Ý lại vậy chứ? Thật sự là Nhiếp Tử An bị Nhiếp Hoài Lễ hại chết rồi!
Khi bọn họ đi qua mấy khu huấn luyện thì cũng không thấy người trực tiếp đứng ra chỉ đạo, mà chỉ thấy duy nhất chú chó Pan của Đàn Thi Ý đang đứng đầu đàn thôi. Nhìn kĩ lại một chút thì đứa nhỏ Đô Đô nhà họ Nhiếp cũng đang cực kỳ hào hứng mà vẫy đuôi, thậm chí là còn đang rất sung sức nữa chứ.
Nhiếp Tử Trúc chỉ biết mỉm cười, xem ra việc mẹ đưa Đô Đô đến đây là sự lựa chọn vô cùng sáng suốt.
Còn chưa đợi Nhiếp Tử Trúc và Nhiếp Tử An cảm thán xong thì Nhiếp Hoài Lễ đã nhỏ giọng nói:
- Nhiếp Tử An!
- Dạ?
- Ý Ý đâu rồi?
- Vừa rồi hình như chị Ý Ý cùng với anh trai nào đó đi vào khu động vật bị thương rồi.
Đột nhiên Nhiếp Hoài Lễ dừng bước, hành động của anh khiến cho Nhiếp Tử An khó hiểu. Nhưng có lẽ cậu ấy không biết, hiện tại đại não của anh chỉ dừng lại ở chỗ "Đàn Thi Ý cùng với anh trai nào đó" thôi.
Nhiếp Tử An nhìn anh trai rồi lắc đầu, xem ra ông anh này thật sự trúng tiếng yêu với chị Thi Ý rồi... Mà ý là... Bây giờ ổng còn chưa có danh phận gì đó, chưa có là cái đinh gì với người ta mà đã bày đặt ghen tuông. Đợi tới khi có danh phận chắc là sẽ ăn vạ ra đất mất.
- Anh hai đi thôi, chúng ta cũng đang trên đường đến đó mà!
Nhiếp Hoài Lễ nghe vậy cũng gật đầu, nhưng trong lòng vẫn chưa vui vẻ gì đâu, thậm chí là anh còn có một chút buồn nữa.
Hóa ra ở chỗ này không chỉ có gia đình của Đàn Thi Ý mà còn có "anh trai" khác, nếu nói vậy thì liệu rằng... Liệu rằng anh và cô sẽ có cơ hội đến bên nhau hay không đây?
Lo quá đi mất.
Trạng thái của Nhiếp Hoài Lễ đang cực kỳ buồn bã, thì đột nhiên anh lại nhớ đến một chuyện.
Đúng rồi ha!
Anh là Diros mà? Anh là người trong lòng của Đàn Thi Ý mà?
Anh buồn làm gì chứ?
Nhiếp Tử An: "..." Cứu... Ông anh này bị điên rồi!