Dù rằng Nhiếp Tử Trúc biết rằng đây chỉ là Liêu Thiệu Bân cứu cánh ông anh trai nhà mình thôi, nhưng cô ấy vẫn gật đầu.
Dù rằng so về mối quan hệ thì Nhiếp Tử Trúc hoàn toàn không muốn Đàn Thi Ý sẽ vào nhà mình, tại nếu cô vào nhà họ Nhiếp, lại còn gả cho Nhiếp Hoài Lễ, thật sự là rất thiệt thòi... Thiệt thòi cho Đàn Thi Ý quá!
Thà rằng Đàn Thi Ý kết hôn với Tăng Kiến Phi, ít nhất anh ấy cũng là bác sĩ thú ý của hẳn một bệnh viện lớn thu nhận, nếu như cô không thích chồng mình làm ở bệnh viện thì hai người có thể tự mở phòng khám. Cả hai đều là người cùng chuyên ngành nên chắc chắn sẽ rất hiểu nhau.
Còn nếu khác một chút thì có thể kể đến Hoàng Hiếu Vinh, ít nhất hiện tại người ta cũng là tổng tài không khác gì Nhiếp Hoài Lễ. Nhưng xét về tính cách thì ông anh của Nhiếp Tử Trúc vẫn còn trẻ trâu lắm, so với Hoàng Hiếu Vinh thì cứ phải nói là khác xa mười nghìn dặm nhé!
Tuy nhiên, nếu như Đàn Thi Ý có thể chấp nhận được cái của nợ này thì Nhiếp Tử Trúc cũng thấy rất vui. Nhưng mà dường như con đường để Nhiếp Hoài Lễ có được trái tim của Đàn Thi Ý vẫn còn xa lắm.
[...]
Chiếc xe của họ cuối cùng cũng đã dừng lại ở một khu huấn luyện và cứu hộ động vật có tên là Hưng Ý. Nơi này chỉ mới thành lập cách đây năm năm mà thôi, cũng có thể nói là trước khi Đàn Thi Ý học Đại học.
Vì đã có kinh nghiệm từ gia đình, nên việc học tập của Đàn Thi Ý cũng rất suôn sẻ, rất nhanh sau đó cô đã tốt nghiệp với tấm bằng xuất sắc về chuyên ngành bác sĩ thú y. Ở bên này thì là bác sĩ, nhưng ít ai biết rằng Đàn Thi Ý còn là một tay huấn luyện động vật vô cùng cừ khôi.
Kể đến đồng hành đáng tin cậy của Đàn Thi Ý thì phải nói đến chú chó mà cô đã từng cứu cách đây hai năm, chú chó đó thuộc dòng Greyhound - là một giống chó có tốc độ chạy cực kỳ nhanh, có thể nói là nhanh chóng từ trước đến giờ.
Trong khi cô cùng Đàn Dũng - cha của cô đi cứu trợ động vật thì cô đã vô tình cứu đứa nhỏ bị bỏ rơi đó, lúc đó trên người của đứa nhỏ đó đều là thương tích, một bên mắt dường như bị thương, dù rằng Đàn Thi Ý đã cố gắng cứu chữa nhưng trên mặt của đứa nhỏ đáng thương vẫn có một vết sẹo dài và mù một bên mắt.
Vốn dĩ giống chó Greyhound đã không quá xinh đẹp mĩ miều, lại thêm vết sẹo đáng sợ, nên nhìn chú chó đó rất nguy hiểm và chẳng ai muốn nuôi dưỡng.
Cuối cùng, người nhận nuôi đứa nhỏ đó lại chính là Đàn Thi Ý.
Và bé cún nhà cô được đặt tên là Pan, hiện tại có thể xem Pan chính là bảo mẫu của đàn cún ở khu huấn luyện Hưng Ý này, tinh thần trách nhiệm của Pan vô cùng cao, hơn nữa tính cách của Pan tuy có hơi khó ở nhưng cực kỳ yêu thương đồng loại. Cho nên từ khi có Pan xuất hiện thì dường như khu huấn luyện Hưng Ý chưa bao giờ có chuyện động vật ẩu đả với nhau.
Lúc Đô Đô xuống xe, còn chưa có ai mở cửa nhưng Nhiếp Hoài Lễ đã nhìn thấy cậu nhóc này đã vểnh đuôi lên rồi liên tục ngoe nguẩy, giống như là nó đã chờ cái ngày này lâu lắm rồi.
Khi cánh cửa được mở ra thì không chỉ có chủ nhà ngạc nhiên, ngay cả Nhiếp Hoài Lễ và Nhiếp Tử Trúc cũng ngạc nhiên đến mức há hốc.
- NHIẾP TỬ AN?
- Anh, chị... Sao hai người lại ở đây?
Cậu ấy là Nhiếp Tử An là đứa em trai út của Nhiếp Hoài Lễ và Nhiếp Tử Trúc, cũng là tiểu thiếu gia nhà họ Nhiếp. Nhưng vì từ nhỏ cậu ấm này nói rằng rất thích làm quân nhân và muốn làm quân nhân nên từ khi vào cấp ba thì nhà họ Nhiếp đã đưa nó đến học viện quân sự rồi.
Đột nhiên gặp lại nhau cũng khiến cho cả ba anh chị em có hơi khựng một chút.
Lúc này ở phía dưới chân của Nhiếp Tử An chính là Pan, còn chưa kịp để Nhiếp Tử Trúc nói gì thì Đô Đô đã gấp đi chơi đến mức nhảy lung tung, nhưng khi Pan chỉ nhìn cậu nhóc đó một cái thì cậu nhóc Đô Đô liền ngoan ngoãn cho Nhiếp Tử Trúc tháo dây xích ra.
Khi được tự do rồi thì Pan đi vào trước, Đô Đô lon ton đi vào sau như cái đuôi của anh trai vậy. Đừng nói là Nhiếp Hoài Lễ ngạc nhiên, ngay cả Nhiếp Tử An cũng há hốc nhìn theo.
Đến đây, Nhiếp Hoài Lễ lại nhìn Nhiếp Tử An, nói:
- Nhiếp Tử An, không phải buổi chiều em mới về sao?
- À, hôm nay giáo quan bận việc nên cho tụi em về trước, em định sang nhà bạn chơi rồi mới về nhà.
Dừng một chút, Nhiếp Tử An lại nhìn anh trai, nói:
- Nhưng mà không đúng lắm... Chị ba ở đây thì đúng rồi, nhưng còn anh... Anh hai? Anh không thích động vật cơ mà? Chỗ này là khu huấn luyện động vật đó... Sao anh lại ở đây?
- Anh chú ở đâu còn cần chú quản à?
- Có quản cũng không quản được.