Mật Ngọt Chết Ruồi - Null_pointer

Chương 47




Vân Tước chắc chắn Thượng Giản đang trả thù cậu. Ba bữa cơm ban đầu giảm bớt theo từng ngày, cuối cùng chỉ còn một ly nước sôi để nguội không hề thêm bất cứ thứ gì. Cách đối xử này kéo dài liên tục tới ngày hôm qua. Cậu không có thứ gì dùng để tính giờ được, chỉ có thể đoán thời gian dựa trên ánh sáng xuyên qua khe cửa. Nhưng trạng thái đói khát rất nhanh đã khiến cậu tụt đường huyết, cậu bắt đầu thấy mệt mỏi, choáng váng, ù tai, thậm chí cố đứng lên đi lại sẽ thấy khó thở, trước mặt xuất hiện hình bông tuyết chồng chồng lớp lớp như xem TV cũ xưa bị hỏng, mồ hôi lạnh chảy ra làm cậu nóng lên rồi lại lạnh lẽo.

Thật khó để chấp nhận.

Cậu thậm chí không thể ngồi, chỉ có nằm mới có thể giảm bớt một chút những triệu chứng khiến người ta khó có thể chịu đựng này, nhưng không có cách nào khá hơn. Vân Tước có thể cảm giác được tình trạng cơ thể của mình đang tệ đi từng chút từng chút một, thời gian dường như trôi ngày càng chậm, mỗi một phút mỗi một giây đều là sự giày vò trong im lặng, cho tới khi thời gian hôn mê nhiều hơn thời gian tỉnh táo, khoảnh khắc lại đối diện gần sát với cái chết, cậu dường như không sợ hãi đến vậy nữa, cậu bắt đầu khao khát đi vào giấc ngủ, thậm chí hy vọng bản thân sau khi hôn mê đi, có thể lặng lẽ không tiếng động mà ngừng thở.

Như vậy sẽ không phải chịu sự tra tấn thêm nữa.

Sẽ không còn ai có thể làm hại cậu, cũng sẽ không còn ai vì cậu mà chết.

Văn Cữu sao rồi, hắn có khỏe không? Vân Tước vẩn vơ nghĩ, có lẽ mình đã bị quên đi trong căn phòng không ai biết đến này, không ai tìm ra được, không ai để tâm đến.

Trời lại tối.

Cậu bắt đầu nằm mơ, mơ thấy ngọn lửa vô bờ vô bến như cắn nuốt tất cả mọi thứ, trên trời lại tiếng sấm sét đinh tai nhức óc chấn động linh hồn, mưa gió bão bùng cuốn lấy tia chớp sáng như ban ngày đánh xuống nơi hoang vu, cậu không hiểu vì sao cơn mưa lớn như vậy cũng không thể dập tắt được ngọn lửa. Ngọn lửa nóng cháy làm bỏng rát làn da cậu, nước mưa lạnh lẽo làm cậu lạnh đến thấu xương, thật khó để cậu chịu đựng, không thể nhúc nhích cũng không thể trốn thoát, cậu là cá trên thớt mặc người ta xâu xé. Cậu bắt đầu khát khao tia sét tiếp theo có thể giáng chính xác xuống người cậu, đem toàn bộ sự thống khổ này đi.

Nhanh lên, cậu nghĩ, khi nào mới có thể kết thúc đây?

"Tước Nhi!"

Có ai đang gọi cậu... Vân Tước chìm trong mộng nhìn khắp xung quanh, là ảo giác sao? Cậu phảng phất nghe được giọng của Văn Cữu.

Dường như có ai bịt kín hai tai cậu, những ngọn lửa và cơn mưa ấy tựa hồ đều đi xa, tiếng sấm đinh tai nhức óc hóa thành từng tiếng gọi mềm nhẹ, cậu rơi vào lồng ngực ấm áp lại dễ chịu, một cơn đau truyền đến từ cánh tay, chất lỏng lạnh lẽo được đưa vào cơ thể cậu, cậu giãy giụa theo phản xạ, lại được ai đó ôm chặt vào lòng nhẹ giọng trấn an.

Cuối cùng không khó chịu như vậy nữa.

Vân Tước không biết bản thân có còn tỉnh táo hay không, cậu dùng hết sức bình sinh cố nhìn khung cảnh xung quanh, nhưng thân thể đã yếu ớt đến mức ngay cả mở căng mắt cũng là một gánh nặng.

Lại là chuỗi tiếng động ồn ào, như có rất nhiều người tới, theo sau là một tiếng nổ vang cực lớn, Vân Tước hoảng sợ, cả cơ thể đều run lên, mở bừng mắt một cách ngoài ý muốn.

Cậu nhìn thấy khuôn mặt của Văn Cữu, cùng với Thượng Giản mặt xanh mét đứng cách đó không xa trong đám người đông đúc.

Văn Cữu trông vô cùng mỏi mệt, trong ánh mắt mang theo sự lo lắng cùng với sự tức giận bị đè nén, hình dáng quen thuộc, thần thái lại xa lạ, trên cằm đã mọc ra hàng râu lún phún chưa kịp cạo, thực sự hiếm thấy. Vân Tước muốn nhấc tay chạm vào, tay lại không thể nâng lên được.

Văn Cữu tựa hồ nhìn ra được ý định của cậu, nắm lấy tay cậu, môi hôn nhẹ lên ngón tay cậu một cái, lớp râu mới mọc đâm vào khiến cậu hơi đau, lại làm cậu khó có được tỉnh táo một chút.

Cậu có rất nhiều lời muốn nói, về Thượng Giản, về bản thân, về Văn Cữu, nhưng cậu một câu cũng không nói thành lời, cậu quá suy yếu, chỉ có thể sốt ruột mà trợn mắt, nước mắt cũng sắp chảy ra.

"Đừng sợ, tôi không sao." Văn Cữu ôm sát cậu vào ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cậu mang tính trấn an, "Tin tưởng tôi được không, chuyện còn lại để tôi giải quyết, ông xã của em rất lợi hại đấy."

_______________________

Nai có lời muốn nói:

Mình đã tưởng là có thể ráng đến chương xôi thịt trong hôm nay, ủa không, đêm nay. Nhưng mình đánh giá cao trình độ và đánh giá thấp độ lười của bản thân nên xin phép dời màn nấu xôi siêu ngọt vào ngày mai.

+

Xin lỗi vì khả năng edit cốt truyện nghèo nàn của mình. Mình sẽ ráng trau dồi và nâng cấp vào lần beta. Cám ơn bạn đã đọc truyện và chưa comment chửi lần nào TvT