Mật Ngọt Chết Ruồi - Null_pointer

Chương 46




Vân Tước bị nhốt lại, nơi giam giữ là một căn phòng không có cửa sổ, trên cửa có một cái ô nhỏ, cách dùng trước mắt của nó là nơi người ta đưa cơm cho cậu mỗi ngày, cực kỳ giống nhà tù giam giữ phạm nhân của thời đại cũ.

Tất cả thiết bị truyền phát của cậu đều bị tịch thu, sản phẩm điện tử duy nhất là vòng cổ trên cổ cậu. Đương nhiên Thượng Giản sẽ không cho rằng đây chỉ là một món trang sức, huống chi Bit vì mạng sống chắc chắn cũng đã khai tất cả mọi thứ cho hắn ta. Nhưng họ đã dùng tất cả biện pháp, ngoài cắt cổ Vân Tước, trước mắt không có bất kỳ cách gì có thể tháo được vòng cổ xuống.

Vân Tước thong thả xoa phần cổ bị tra tấn đến đỏ bừng trước sắc mặt cực kỳ kém của Thượng Giản, làn da trắng nõn còn có vài vết cắt của những món vũ khí sắc bén, máu dính trên da, khiến phần cổ áo cũng trở nên nhầy nhụa dính nhớp.

"Thượng tiên sinh, tôi..." Bit một lòng muốn chứng minh bản thân vẫn có chút tác dụng, cậu ta đứng phía sau Thượng Giản nhỏ giọng nói, bị ánh mắt đảo qua của Thượng Giản làm hoảng sợ, "Tôi có thể tạo vòng chắn tin hiệu xung quanh tòa nhà, như vậy cho dù vòng cổ còn phát huy tác dụng, Văn Cữu cũng không thể tìm được nơi này, chỉ là... Thiết bị của chúng ta cũng sẽ chịu ảnh hưởng."

Đây cũng coi như một biện pháp giải quyết vấn đề, Thượng Giản hừ lạnh một tiếng, xem như đã đồng ý, hắn ta mở miệng mỉa mai nói với Vân Tước: "Rốt cuộc Văn Cữu vẫn biết chơi hơn ta, xích cổ con chó không ngoan lại, cho dù nó cố thế nào cũng không chạy thoát được."

"Nếu không Thượng tiên sinh cũng học theo thử?" Vân Tước không mấy để ý nâng nâng cằm, "Tôi thấy con bên cạnh tiên sinh cũng không nghe lời đâu, tôi chính là vết xe đổ đây."

Bit trừng mắt nhìn cậu một cái, quay đầu đang định tỏ lòng trung thành với Thượng Giản. Thượng Giản không phản ứng cậu ta, làm một động tác gọi người tiến lên khóa cánh cửa lại: "Chờ ta xử lý xong thằng nhóc Văn Cữu kia lại tới để xử lý con."

Cửa bị khóa lại kỹ lưỡng, Thượng Giản xoay người rời đi, tiếng động ngoài cửa dần xa, toàn bộ căn phòng lại tối sầm xuống lần nữa, ánh sáng nhỏ vụn xuyên qua khe cửa, Vân Tước sờ sờ chiếc vòng cổ nhiễm nhiệt độ cơ thể của mình, cậu bỗng dưng nghĩ tới, ý định ban đầu của Văn Cữu khi đeo vòng cổ lên cho cậu, có phải thật sự chỉ là để bảo vệ cậu hay không.

Trong hoàn cảnh bị giam cầm có lễ dễ khiến người ta suy nghĩ miên man, Vân Tước cởi giày và vớ nằm lên giường, trong đầu như chiếc máy quay phát lại hình ảnh hai người ở cùng nhau trong mấy tháng qua, Văn Cữu dường như thật sự chưa từng làm bất cứ chuyện gì làm hại tới cậu, thậm chí đối với kẻ tạo thành sự uy hiếp tới cậu, đều đã được Văn Cữu tiếp xúc trong tối ngoài sáng... Cậu không tin Văn Cữu làm những việc này đơn thuần chỉ là trùng hợp để mở rộng lợi ích, nhưng nếu nói đó là vì mình... Vân Tước không dám nghĩ.

Căn phòng mát lạnh ẩm thấp, Thượng Giản thì chẳng tốt bụng đến mức chuẩn bị đầy đủ đồ dùng sinh hoạt cho cậu. Trên khung giường trải một tấm ga mỏng, ngay cả gối đầu cũng không có.

Vân Tước cuộn mình lại để giữ nhiệt cho cơ thể, cậu không thể ngăn được bắt đầu nhớ nhung Văn Cữu, nhớ đôi mắt sâu thẳm của hắn, nhớ giọng nói dịu dàng của hắn, nhớ hắn khi ôm cậu vào lòng luôn siết rất chặt. Cơ thể Văn Cữu lúc nào cũng ấm áp, con người thoạt nhìn vừa cứng rắn vừa lạnh lùng thật ra vòng ôm mềm mại vô cùng, lúc ôm người vào lòng sẽ khiến người ta không tự giác thả lỏng, sẽ cảm thấy mình đang được toàn tâm toàn ý mà bảo vệ, khí chất mạnh mẽ từ trong ra ngoài khiến người ta vô cùng an tâm, như giao bản thân mình cho hắn sẽ không phải lo lắng gì.

Có lẽ chính bởi vì như vậy, Vân Tước mới cảm thấy chột dạ, cảm thấy lý do tiếp cận Văn Cữu của bản thân bẩn thỉu đến không thể chịu được. Cậu đã quen dùng góc độ hèn hạ để phỏng đoán người khác, mãi mãi không bao giờ ôm hi vọng ở người khác, toàn bộ những gì cậu trải qua đều đã chứng minh điều này, hơn nữa nguyên tắc này đã giúp cậu sống bình yên sau khi mất đi sự che chở của gia đình đến tận bây giờ.

Làm sao mà sửa được đây? Cậu trốn rồi lại tránh, lại khiến người cậu thích cũng bị lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Vân Tước vô cùng phiền lòng, Thượng Giản tuyệt đối không phải kẻ dễ chọc, trông có vẻ như hắn ta dè chừng Văn Cữu, nhưng đây chỉ là kỹ xảo của một kẻ thỏ khôn có ba hang quen dùng, hắn ta quá gian xảo, giỏi tận dụng toàn bộ lợi thế lẫn quyền hạn hắn ta nắm trong tay, bất kể lớn nhỏ. Hắn ta chính là một con rắn độc sẽ tấn công bất kỳ lúc nào, nguy hiểm lại giàu sự kiên nhẫn, đã bắt được cơ hội tất nhiên sẽ không hề do dự khiến đối thủ bị thương nặng, cho dù thất bại cũng không sao, đường lui của hắn ta còn rất nhiều.

Điều này, Vân Tước đã học được ở hắn ta.