Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mặt Nạ Bạc

Chương 5: Người sở hữu thiên phú




Chương 5: Người sở hữu thiên phú

Nhìn cô gái ngượng ngùng bắt tay mình, Vũ Thế Thành không kìm được ngắm nghía gương mặt của cô, một cô gái tai mèo có mái tóc hơi ngả vàng xõa ngang vai, khi cô cười thì ánh mắt không hiểu sao vẫn thoáng một chút buồn trong đó.

Đôi mắt ấy làm Vũ Thế Thành không khỏi nhớ về quá khứ, khi mà trước đây thú nhân tộc vốn là nô lệ bị Tây Phương và Bắc Quốc cưỡi lên đầu, họ là n·ạn n·hân của nhiều cuộc trao đổi, mua bán giữa các quý tộc hai nước, đặc biệt là nữ thú nhân xinh đẹp thì lại càng được giá cao hơn. Nhưng trong công cuộc khám phá đại dương không lâu về trước, khi con người mới tìm được Tân Lục Địa, họ thường xuyên sử dụng các nô lệ thú nhân tộc làm thủy thủ để giảm bớt thiệt hại về mạng người. Nhưng chính điều này đã tạo điều kiện thuận lợi để thú nhân tộc lớn mạnh ở vùng đất mới này.

Khi cuộc c·hiến t·ranh thế giới thứ hai kết thúc, nhân cơ hội Tây Phương và Bắc Quốc bị suy yếu về lực lượng, hàng nghìn nô lệ thú nhân tộc với sự giúp đỡ của Đại Nam đã nổi dậy giành chính quyền, lập nên một quốc gia mới ở phía nam của Tân Lục Địa, đất nước Azaria. Chính vì điều này mà Đại Nam mới bị hai đế quốc sừng sỏ thế giới cạch mặt. Nhưng Thiên Đế hồi đó không vì thế mà cắt đứt giao hảo với Azaria, trái lại càng trở nên gắn bó thân thiết hơn, nên mới có một số người thú nhân tộc được cử sang đây để học tập rồi về phát triển đất nước, và có vẻ như Rin cũng là một trong số đó.

“Anh đói chưa? Ngồi xuống đây ăn đi, tôi vừa mới học làm món rau muống xào thịt bò của Đại Nam đấy.”

Trong lúc Vũ Thế Thành còn đang mải suy nghĩ thì Rin đã bưng đĩa rau ra trước mặt anh hỏi.

“Cô còn học làm đồ ăn cơ à, khéo tay thật, để tôi mang ra bàn cho.”

Vũ Thế Thành hơi bất ngờ một chút nhưng ngay lập tức mỉm cười với Rin rồi bưng lấy rồi để xuống bàn.

“À nhắc mới nhớ, anh còn một người bạn nữa phải không? Anh ta đâu rồi vậy?”

Rin vừa rửa chảo vừa quay sang hỏi.

“Kệ hắn ta đi, tôi phải ăn ngay không rau bị nguội mất.”

Vũ Thế Thành hờ hững đáp lại, ngay sau đó anh không kìm được mùi tỏi thơm phức mà cầm đôi đũa lên gắp một miếng ăn.

Lúc này thì Tuấn Khanh vừa mới cất đồ xong và đang hậm hực cầm quần áo bước vào nhà tắm, cả ngày hôm nay anh phải lăn lộn khá nhiều ngoài đường nên người rất bẩn, không thể không rửa sạch. Vừa tới cửa, vì mải chửi thầm đội trưởng nên anh không để ý đến một bóng người đang đứng trước vòi hoa sen gội đầu mà cứ thế bước vào.

“À phải rồi, còn một người nữa đến trước các anh vào sáng nay, tôi có nói chuyện với cô ấy một chút nhưng cảm giác như người này có vẻ hơi khó gần.”

Rin vừa rửa sạch tay vừa trò chuyện với Vũ Thế Thành.



“Ồ vậy à, chắc chút nữa tôi phải gọi Sở Khanh cùng đi chào hỏi một tiếng mới được.”

Thế Thành quay đầu về phía Rin trả lời.

Trong lúc hai người còn đang ngồi ở nhà bếp nói chuyện, thì ở phòng tắm ngay lúc này, Tuấn Khanh vừa mở cánh cửa ra và được chiêm ngưỡng cảnh tượng không thể nào đẹp hơn, một cô gái đang k·hỏa t·hân đứng tắm trước vòi hoa sen.

“Oái... anh là ai mà vào đây?”

Cô gái vừa kêu lên vừa vội vàng lấy tay che đi hai bộ phận n·hạy c·ảm nhất trên người, nhưng không may là nó đã lọt vào tầm mắt Tuấn Khanh trước khi bị che lấp. Làm máu mũi anh tuôn ra thành hai hàng dài xuống cổ.

“Quả nhiên được tận mắt chứng kiến vẫn sướng hơn là xem đĩa.”

Tuấn Khanh vừa lấy tay lau máu mũi vừa không nhịn được cảm thán, bởi vì trước đây anh đã từng là nhà sưu tập đĩa phim đen nên đã từng xem nó nhiều đến nỗi nhãn mặt tất cả các diễn viên nổi tiếng hiện nay. Nhưng quả thật trăm nghe không bằng một thấy, trăm thấy lại càng không bằng một sờ. Hàng chân thực vẫn là có chất lượng tốt nhất.

“Cút!”

Tuấn Khanh bị tiếng hét đập vào tai liền tỉnh mộng, nhưng anh đã chậm một bước, khi cô gái vừa chửi xong cũng là lúc một q·uả c·ầu l·ửa chẳng biết từ đâu ra tống thẳng vào mặt anh với tốc độ cực nhanh. Cơ thể Tuấn Khanh b·ị b·ắn ra khỏi phòng tắm rồi đập thẳng vào bức tường phía sau lưng, tóc tai cháy xém b·ốc k·hói cả lên.

“Đồ dâm dê.”

Cô gái lúc này đã quấn khăn tắm quanh người, hừ lạnh với anh một câu rồi quay đi.

Tuấn Khanh đang ê ẩm cả thân thể nhưng chợt thấy lời chửi này có phần quen quen, vội ngẩng đầu lên nhìn, bây giờ anh mới nhận thấy mái tóc màu nâu dài ngang vai với đôi mắt sắc lẻm kia của cô gái như đã gặp ở đâu, ngạc nhiên hỏi:

“Cô... cô có phải cô gái trên tàu lúc đó không?”



Nghe anh hỏi vậy, cô gái quay lưng lại cười khẩy nói:

“Đồ sở khanh như anh mà cũng nhớ được đến vậy cơ à?”

Lời lẽ này đã chọc thẳng vào nỗi đau của Tuấn Khanh, làm anh thẹn đến đỏ cả mặt, chửi ầm lên:

“Đất mẹ nó, đã bảo tôi là Nguyễn Tuấn Khanh, không phải Sở Khanh nhé.”

Cô gái chả thèm để ý đến anh ngoảnh mặt quay đi, làm Tuấn Khanh giận đến nghẹn cổ nhưng không làm gì được.

Ít phút sau khi mọi người đều tập hợp ở nhà ăn dùng bữa, nghe Rin giới thiệu mới biết cô gái này tên là Hà Thảo Phương, là thành viên thứ nhất của đội sát thủ số ba, được chiêu mộ trước cả Vũ Thế Thành và Nguyễn Tuấn Khanh, và có bí danh là Số Mười. Thấy vậy hai người kia tỏ vẻ rất đỗi ngạc nhiên, bởi vì rõ ràng đã được xếp vào đội với nhau khá lâu rồi mà vẫn chưa lần nào chạm mặt Thảo Phương, nhưng có một việc khiến Thế Thành phải đắn đo hơn cả.

“Cô có thật sự là người Đại Nam không vậy?”

Anh hỏi vậy là vì đã chứng kiến vết tích mà q·uả c·ầu l·ửa của cô khi t·ấn c·ông Tuấn Khanh để lại. Đó là sức mạnh của ma lực, thứ mà chỉ người Tây Phương mới có. Nhưng Hà Thảo Phương tỏ vẻ như đã nghe câu hỏi này rất nhiều lần, vừa ăn vừa bâng quơ đáp lại:

“Đúng như anh nói đấy.”

Câu trả lời này khiến cả Thế Thành và Tuấn Khanh đều phải nhíu mày, bởi vì con người khi sinh ra đều có một loại năng lượng trong cơ thể, nhưng tùy vào chủng tộc thì sức mạnh này có những tên gọi và cách sử dụng khác nhau.

Người Đại Nam gọi nó là khí lực, và thường sử dụng nó để cường hóa cơ thể của chính mình, từ đó sáng tạo ra các môn võ riêng biệt, nhưng đôi khi sức mạnh này cũng được truyền vào v·ũ k·hí để chiến đấu, ví dụ như kiếm pháp của đảo Mặt Trời hay súng chuyên dụng của q·uân đ·ội, những người này có thể là võ sĩ, kiếm sĩ, quân nhân, hay thậm chí là sát thủ.

Người Bắc Quốc thì gọi nó là linh lực, vì họ có năng lượng tinh thần cực cao, có thể mở ra cánh cổng đến thế giới Vô Thức, triệu hồi một hoặc nhiều sinh vật đặc biệt tùy theo từng tầng thứ, cảnh giới khác nhau đến để chiến đấu, hoặc dùng chính sức mạnh của mình để t·ấn c·ông vào tâm trí đối thủ. Những người này được gọi là tâm linh sư, và cũng tùy vào sinh vật được gọi ra, nhóm này có thể chia nhỏ thành nhiều loại, như là Hoán Thú sư, Mộc Linh sư hay Tinh Linh sư.

Còn người Tây Phương lại gọi nó là ma lực, vì họ có thể phóng thích nó ra ngoài dưới dạng một nguyên tố tự nhiên như đất, lửa, nước,... hoặc cao cấp hơn thì có thể là sấm sét, kim loại. Những người này được gọi là pháp sư hoặc phù thủy, và cũng tùy theo nguyên tố mà họ sở hữu, họ có thể là pháp sư hệ phòng thủ, pháp sư hệ khống chế hay pháp sư hệ công kích.

Tuy nhiên vẫn có trường hợp đặc biệt, một số người có thể sử dụng hai loại sức mạnh cùng một lúc, họ được gọi là những người sở hữu thiên phú, nắm trong tay năng lực không ai sánh bằng, nhưng để có được nó thì phải trả một cái giá rất đắt. Trên thế giới ghi nhận được, từ hơn một nghìn năm trở lại đây, chưa có ai sở hữu năng lực này mà sống quá mười tuổi, dù có bao nhiêu cuộc kết hôn khác chủng tộc diễn ra thì kết quả vẫn vậy. Tuy nhiên Hà Thảo Phương lại vừa có thể sử dụng cả ma lực lẫn khí lực, hơn nữa không hề bị c·hết yểu như những thế hệ trước, có thể nói là trường hợp đặc biệt trong đặc biệt.

“Cô chính là người sở hữu thiên phú sao?”



Vũ Thế Thành kích động đến nỗi chồm người về phía Thảo Phương nói, ngay cả Nguyễn Tuấn Khanh cũng không nhịn nổi mà để bát xuống bàn chăm chú nghe, chỉ có Rin là vẫn không hiểu gì tròn mắt nhìn bọn họ.

“Anh có cần phấn khích đến thế không?”

Thảo Phương vừa cằn nhằn vừa thản nhiên gắp đồ ăn như đã ngầm thừa nhận.

“Không phấn khích sao được, tài năng của cô là ngàn năm có một đấy.”

Vũ Thế Thành hồ hởi nhìn người bạn mới quen, nhưng đáp lại anh, Thảo Phương chỉ tỏ vẻ khó chịu đặt nhẹ đũa xuống bát cơm rồi đứng dậy nói:

“Tôi hơi đau đầu nên muốn đi nghỉ chút.”

Nói xong cô ấy đi thẳng một mạch lên tầng hai, không thèm để ý đến cảm giác của những người ở lại.

“Cô ta bị làm sao vậy? Đúng là cái đồ khó ưa.”

Tuấn Khanh vẫn còn tức vụ ở nhà tắm lúc nãy nên bực mình cằn nhằn.

“Thôi kệ cô ấy đi, dù sao chúng ta cũng hỏi những điều không nên hỏi...”

Thế Thành quay sang khuyên bảo cậu bạn rồi tiếp tục ngồi xuống ăn cơm, còn Rin chỉ im lặng nhìn theo nhưng đôi mắt lại chứa đầy hoài nghi.

Sau khi dùng bữa xong thì trời cũng đã tối, mọi người ai về phòng nấy nghỉ ngơi, Hà Thảo Phương và Rin thì ở lầu hai, còn Thế Thành và Tuấn Khanh chung một phòng ở tầng một. Khi mới xả hơi được một chút thì Thế Thành lại bị cậu bạn rủ rê đến phố Trừng Duy Hân chơi, anh lấy lý do là mình bận việc nhất quyết từ chối, làm Tuấn Khanh tiu nghỉu phải đi một mình.

Mà đúng là bận thật, anh phải tập trung ngồi thiền để hấp thụ khí lực tự nhiên mà cả ngày hôm nay đã tiêu hao hết. Bởi vì Sát Long Quyền Pháp không chỉ dùng khí lực tự thân của cơ thể mà còn dùng đến khí lực tự nhiên từ môi trường xung quanh để chiến đấu, nên việc ngồi thiền hấp thụ giống như là để sạc lại năng lượng đã mất. Đúng lúc chuẩn bị ngồi lên giường thì Thế Thành lại chợt nhớ ra còn chưa nói với đội trưởng về tổ chức đầu rắn hôm nay, anh đành tặc lưỡi:

“thôi kệ, sau này vẫn còn nhiều cơ hội.”

Nói rồi lên giường vận khí ngồi thiền cả đêm.